Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!


Phía bên này Thiên Cương Cung cũng không hề nhàn rỗi, bắt đầu từ lúc sáng sớm, khắp nơi đã vô cùng ồn ào và náo nhiệt, người hầu tất bật vội vàng như bị ma đuổi.

Cả phủ tràn ngập sắc đỏ, rải đầy hoa từ cổng chính đến trong viện.

Đế Vô Trần mặc hỉ phục từ trong bước ra, hôm nay hắn ăn vận một thân chỉnh tề, nghiêm túc, nét mặt hớn hở, sung sướng và có chút lo lắng.

Hắn đẹp tựa như một vị thần, dù trên người phát ra loại sát khí bức người không muốn cho ai đến gần.
Ngày vui như vậy, đương nhiên sẽ không ít các thế lực trên giang hồ và thế gia trên toàn đại lục.

Cơ Thừa Phong cũng chẳng khác gì Đế Vô Trần, bận rộn chuẩn bị tất cả mọi thứ bao gồm cả tiếp đón khách.
Giờ phút đã tới, Đế Vô Trần trèo lên lưng ngựa, sẵn sàng để rước tân nương.

Theo sau hắn là cả một đội quân rước dâu hùng hậu, chính là tất cả sát thủ của Quỷ Vực.


Trên người họ vẫn là toàn thân hắc y nhưng lại quấn thêm vài dải lụa đỏ.

Không kém gì thiếu chủ của mình, sát thủ Quỷ Vực rất mong chờ để gặp phu nhân tương lai.

Trên đế quốc không ai biết Bạch Dạ và Hắc Dạ công tử là một nên chỉ nghĩ đơn thuần là một tiểu thư bình thường.

Thế nhưng Quỷ Vực lại hiểu rất rõ, thậm chí tiếng tăm của nàng còn được coi là huyền thoại.

Nhìn đội ngũ hùng hậu thế này, nữ tử khắp thiên hạ e là cũng nảy lòng hâm mộ không thôi.
"Tân lang tới rồi!"
Đế Vô Trần xuống ngựa, cung kính cúi gập người hành lễ với Quỷ y "Gia gia!"
Quỷ y rất hài lòng, nhưng giọng điệu vẫn là đanh thép "Ngươi mà đối xử không tốt với Ngũ nha đầu, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Gia gia yên tâm, nàng ấy là mạng của con!"
Từ trong phủ bước ra, Bạch Dạ mặc giá y xuất hiện trong tầm mắt của Đế Vô Trần, hắn như si ngốc ánh mắt không rời khỏi nàng nửa bước.
Hoắc Dương cười cười trêu chọc "Đôi mắt ngươi sắp rớt ra rồi kìa! Phải để ca ca cõng muội ấy trước đã!"
Nhưng mà nhiều ca ca thế này, biết kêu ai đây?
Theo đúng bối phận, Bạch Trạch là trưởng tử, là Đại ca, hắn sẽ phải cõng Bạch Dạ lên kiệu hoa, thế nhưng hắn lại cười cười, đối với mọi người nói "Ta thay phụ mẫu làm trưởng bối, Tiểu Dạ thân thiết với Tiểu Tứ nhất, để hắn đi!"
Bạch Dạ nhìn về phía Bạch Chân với tất cả sự mong chờ, mà hắn cũng rất phối hợp, nhanh chóng quỳ xuống đưa hai tay ra đằng sau để nàng bám vào.
Nàng không chần chừ, bước đến ôm chặt lấy cổ của hắn, quyến luyến không muốn rời.

Hắn đi rất chậm, như mong muốn thời gian đừng trôi nhanh.

Muội muội mà hắn yêu thương nhất, phải gả chồng!
"Tiểu Dạ!" thanh âm nhỏ bé vang lên "Hãy thật hạnh phúc!"
Nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng không tò mò, hắn nói rất nhỏ, chỉ mình nàng nghe được.

Đôi mắt lúc này đã đẫm lệ từ bao giờ, đầu gục vào vai hắn, tay bấu chặt lấy, nức nở gật đầu "Vâng!"

Đế Vô Trần đứng yên bất động lặng lẽ nhìn, hắn rất sung sướng khi mà người hắn chờ đợi cả đời cuối cùng cũng trở thành thê tử của hắn.

Nhưng cũng đau lòng thay cho Bạch Dạ.

Nguyện ước cả một đời của nàng đó là bảo vệ gia đình nhỏ mà nàng trân quý, ấy vậy mà giờ đây, nàng lại phải xa những người nàng thân yêu.

Trong lòng Đế Vô Trần thầm ấp ủ, nhất định sẽ để Bạch Dạ trở về thăm gia đình thường xuyên.

Có được Bạch Dạ đối với hắn rất quan trọng, nhưng để nàng luôn được hạnh phúc, giữ mãi nụ cười trên môi lại càng quan trọng hơn.

Hắn trân trọng nàng, tất nhiên là trân trọng cả tình cảm của nàng, cho dù là nó có dành cho ai đi chăng nữa.

Bạch Dạ được cõng đặt lên kiệu hoa, Bạch Chân tính xoay người rời đi thì bị bất ngờ một cái ôm choàng tới.

Khăn voan bị hất ra, lộ rõ gương mặt kiều diễm xinh đẹp, hàng lệ rơi xuống mặt hắn rất ấm.

Bạch Dạ lúc này thực sự trở về là một muội muội nhỏ bé của hắn rồi, nàng khóc to lên, làm ai nấy ở đó đều sững sờ.


Nhưng chẳng có ai dám tiến lên ngăn cản, thậm chí còn âm thầm gạt đi giọt lệ đang tuôn rơi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, bàn tay vẫn rất nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng nói "Muội phải tự chăm sóc cho mình, ca ca luôn ở đây, sẽ là tấm khiên bảo vệ muội."
Chẳng ai muốn ngày hỉ sự lại như một tang lễ ai ai cũng khóc lóc như thế này, nhưng mọi người không rơi nước mắt vì buồn, mà cảm động thay cho thứ tình cảm đáng trân quý.
Bạch Dạ nhìn toàn bộ một lượt, tất cả mọi người xong mới từ từ che lại tấm rèm.

Kiệu hoa được nâng lên, bản nhạc hỉ sự lại vang vọng, đoàn rước dâu nhanh chóng quay trở về Lăng Thiên Cung.

Các quan khách mời cùng Cơ Thừa Phong đã chờ ở đây rất lâu, sau khi nhìn tới đội ngũ rước dâu trở về, pháo hoa khắp nơi trở nên rộn ràng.

Đế Vô Trần xuống ngựa, chậm rãi bước tới kiệu hoa, thì thầm nói "Không biết tại hạ có được vinh dự đưa tiểu thư tới lễ đường không?"
Bạch Dạ từ bên trong giễu cợt nói "Vậy a\~ nếu như bổn tiểu thư không đồng ý thì sao đây?"
Đế Vô Trần nở nụ cười dịu dàng "Vậy tại hạ sẽ chờ cho đến khi tiểu thư gật đầu!"
Bạch Dạ bỗng chốc phì cười, bàn tay bên trong thò ra, đặt lên Đế Vô Trần nói "Cả đời này ngươi sẵn sàng hầu hạ bổn tiểu thư đi là vừa."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" hắn hôn lên mu bàn tay của nàng, nắm lấy nó rồi hai người cùng nhau bước vào trong đại sảnh lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận