Bạch Dạ dừng chân tại một ngọn núi.
Chính là Côn Sơn, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía trên, khoé miệng cười cười, trong lòng tự nhủ.
Đã 5 năm, nàng đi đã 5 năm rồi, không biết mọi người ở đó như thế nào rồi.
Nàng tưởng niệm người nhà.
Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca và Thiển Thiển, mọi người liệu có nhớ mình không?
Thoắt cái, Bạch Dạ đã biến mất.
Tại Sơn cốc, lúc này Bạch Thiển đang phơi thảo dược.
Nhưng tâm trạng nàng thấy chán nản, một nỗi buồn nhè nhẹ dâng lên trong lòng nàng.
Quỷ y từ xa thấy Bạch Thiển đứng thơ thẩn như người mất hồn, liền lại gần hỏi “Thiển nhi, con làm sao vậy?”
“Sư phụ, con thấy nhớ Tứ ca và Ngũ tỷ.”
“Hầy, ta biết con nhớ chúng, không sao đâu, chúng sẽ về nhanh thôi”.
Quỷ y nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi.
Bạch Thiển ngước mắt nhìn “Liệu 2 người họ có làm sao không, con thấy lo quá.”
Quỷ y bất lực nhìn cháu gái nhi lo lắng, chính mình cũng chẳng biết nói gì hơn.
Nhưng thật sự là không phải cũng quá lâu rồi sao, nếu như bọn chúng thật sự có chuyện gì, thì mình cũng không biết ăn nói thế nào với bọn trẻ nữa.
Hầy, thật đau đầu mà.
“Thôi con nghỉ ngơi đi, ta phải cùng vơi Đại ca con nghiên cứu thảo dược”.
Nói xong liền đi vào phòng.
Bạch Thiển cũng định vào phòng chính mình, nhưng phát hiện bị thiếu mất một thau thảo dược.
Đang lúc không hiểu chuyện gì, thì bị một ai đó từ đằng sau lôi ra sau rồi bịt chặt miệng.
Bạch Thiển sợ hãi quay đầu lại nhìn, một mái tóc bạch kim xinh đẹp lướt qua ánh nhìn của nàng.
Mặt trời từ sau lưng chói loá khiến Bạch Thiển bị che đi tầm mắt.
Nhưng khi nàng mở mắt, một nữ tử thân xuyên màu trắng váy áo, nữ tử tóc đẹp như mây thẳng tới chân tích, da thịt trắng nõn nà dưới ánh mặt trời, cánh bướm hàng mi cong dài, khuôn miệng cười yêu mị như đoá hoa mạn châu, đôi con ngươi đỏ lung linh trong veo nhìn nàng.
“Ngũ tỷ, thật sự là ngươi sao?”
Người tới chính là Bạch Dạ.
Tính làm cho con bé giật mình một hồi không ngờ ngược lại mình lại chính là người giật mình.
Bạch Dạ chưa kịp trả lời thì Bạch Thiển đã lao ngay vào ôm chầm lấy nàng.
Vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng đã nghe thấy tiếng khóc nấc lên “Ngũ tỷ, ngươi về rồi, ngươi thật sự về rồi”.
Nước mắt chảy rơi xuống áo nàng nhưng Bạch Dạ không hề để tâm tới nó, nàng đưa tay sau lưng con bé, vỗ về an ủi “Phải, tỷ về rồi đây!”
Không nghĩ tới, nàng đi khiến cho con bé đau khổ như vậy.
Hầy!
“Tỷ thật sự sẽ không đi nữa chứ? Tỷ sẽ không rời bỏ muội nữa chứ?” Bạch Thiển nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn nàng hỏi.
Bạch Dạ dịu dàng dùng tay lau đi nước mắt của Bạch Thiển, cười nhẹ nhàng nói “Phải, tỷ sẽ không rời xa muội nữa, tỷ về rồi!”
“Muội hiểu rồi, đúng rồi, muội phải đi báo cho các ca ca và sư phụ biết”.
Tất cả mọi người sau khi nghe thấy thì chạy ùa ra sân.
Thấy trước mắt nữ tử xinh đẹp rung động lòng người nằm trên ghế phơi nắng, ai cũng đã lỡ một nhịp, không ngừng tưởng niệm.
Phát giác ra bọn họ, Bạch Dạ khoé miệng cười yêu mị “Các huynh, ta về rồi!”
Bạch Mặc lại gần, vừa oán trách vừa nhẹ nhàng “Nha đầu này, muội muốn bỏ Nhị ca đi đúng không? Làm mọi người đều lo lắng cho muội.”
Nàng bất đắc dĩ mà cười, không nghĩ rằng Nhị ca cũng có một mặt này.
Bạch Thường đôi mắt lúc này đã đỏ hoe, nhìn chằm chằm nàng “Sao muội đi lâu vậy, có biết rằng Tam ca lo lắng cho muội lắm không?”
Bạch Trạch lúc này không biết đang nghĩ cái gì, hắn không thể hình dung được, có cảm giác như muội ấy dường như thay đổi rất nhiều.
Nhưng Bạch Trạch cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi tới xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Chào mừng muội trở về!”
_____ngoài lề_____
Đế Vô Trần: ủa sao ta xuất hiện ít vậy? Tác giả mau nói rõ.
Tác giả: ngài cứ bình tĩnh đi, về sau hầu như toàn có ngài không đó ????
Đế Vô Trần: nhanh lên! Hừ..