Hoàng đế nhìn một màn tỷ muội tình thâm thì sắc mặt bỗng trầm xuống.
Không nghĩ rằng Đại công chúa Hoa quốc có thể kết giao được với Lục tiểu thư.
Hắn đương nhiên biết Lục tiểu thư là cỡ nào lớn địa vị và quyền thế, Hoa quốc có thể có chút giao hữu với họ thì chẳng phải có lợi sao.
4 quốc gia Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt luôn đối đầu nhau trên mọi phương diện.
Và hiện nay Phong quốc đang là quốc gia lớn mạnh nhất trong số đó.
Nếu Hoa quốc có thể lôi kéo Nghiên Hương Các về phe của mình, sợ rằng trong cuộc tranh cử các quốc gia sắp tới Phong quốc sẽ mất đi địa vị.
Càng nghĩ hắn càng thấy lo lắng.
Yến hội kết thúc, mọi người đều là tốp năm tốp ba chuẩn bị hồi phủ…
“Thiển Thiển a!” Hoa Minh Nguyệt đi tới Bạch Thiển bên người, tỷ muội tốt chào hỏi.
“A Nguyệt!” Bạch Thiển vui mừng đáp lại.
Hoa Minh Nguyệt đưa ra giới thiệu Hoa Thiên Vũ ở bên mình “Chắc là muội cũng biết, đây là muội muội của ta Hoa Thiên Vũ.
Vũ Nhi, đây là tri kỉ của ta Thiển Thiển.”
Hoa Thiên Vũ hơi khom mình “Lục tiểu thư, ta là Hoa Thiên Vũ.”
“Không cần đâu, đã là muội của A Nguyệt thì cũng là bạn tốt của ta, gọi Thiển Thiển là được.” Bạch Thiển nhìn Hoa Thiên Vũ, nàng cũng vô cùng thích thú đối với Nhị công chúa này, trong yến tiệc cô ấy khó chịu Phong Thanh Sơ, liền trực tiếp muốn so tài.
Hoa Thiên Vũ rộ cười “Vậy tỷ cứ gọi ta là Vũ nhi là được.” không hổ danh là mỹ nữ Hoa quốc, khi cười cũng xinh đẹp như vậy, vẫn toát ra được khí chất quý phái.
“Muội tính đi đâu vậy?” Hoa Minh Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên là trở về Nghiên Hương Các rồi.”
“Đó là nhà của muội sao?”
“Đó là nơi làm ăn của Tam ca của muội, nơi muội ở là một nơi khác.”
“Không phải Phong quốc sao?”
Bạch Thiển lắc đầu.
“Chẳng lẽ muội ở đế quốc? Thiển Thiển là người của Nhất đại đế quốc sao?”
Bạch Thiển chỉ có thể gật đầu cho có lệ.
Thật ra thì chỉ có một nửa là đúng.
Nàng thường xuyên sinh hoạt tại Lăng Thiên Cung, nàng là người của đế quốc cũng không sai vì gia tộc nàng trước lia ở đó.
Nhưng nàng sớm đã thấy hận nơi đó rồi, vì mối thù của gia tộc mà khiến cho gia đình hạnh phúc của nàng tan biến.
“Mà mọi người không định trở về sao?”
“Lý do gì phải về, lần đầu tiên chúng ta được tới Phong quốc rất muốn ngắm cảnh ban đêm của kinh thành.
Còn định rủ muội đi cùng đó.
Nghe nói đêm nay có pháo hoa nữa.”
“Vậy hai người tới Nghiên Hương Các chỗ muội đi, ngắm cảnh rất đẹp nha!” Bạch Thiển suy nghĩ một hồi, tinh nghịch nói.
“Vậy thì tốt quá! Chúng ta cùng đi thôi!”
Trước cửa Nghiên Hương Các, khách ra vào tấp nập.
Ban đêm nơi này được cho là có vị trí rất thích hợp để ngắm cảnh kinh thành.
“Oa!” Hoa Minh Nguyệt, Hoa Thiên Vũ đều choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của tửu lầu.
“Thiển tỷ tỷ, tửu lầu này thật đẹp!”
“Đúng đó, còn lớn hơn gấp nhiều lần so với tửu lầu lớn nhất Hoa quốc ta.”
Bạch Thiển rất vui mừng vì họ đều thích nơi này.
Thủ vệ nhìn nàng đều cung kính cúi chào.
“Sắp xếp một gian phòng ngắm cảnh ở lầu 3 cho bằng hữu của ta.” Nàng nói với thủ vệ.
“Thuộc hạ lập tức sắp xếp ngay.”
Vừa đi Hoa Minh Nguyệt vừa nói chuyện “Ta nghe nói lầu 3 của Nghiên Hương Các chỉ dành cho chủ nhân của tửu lầu, vậy chúng ta có được xem là khách quý không.” Nàng ta trêu ghẹo.
Hahaha! Mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Lên tới gian phòng, họ mới hiểu tại sao lại như vậy.
Xung quanh được trang trí rất tinh xảo và đẹp mắt, từ đây ra ngoài cửa sổ phải nói là nhìn được khắp cả kinh thành.
Có chỗ nghỉ ngơi rất rộng rãi, đồ ăn cũng đều là sản vật quý hiếm.
Tiểu Hương bỗng từ chỗ nào đó bước ra, nở nụ cười quyến rũ nói “Hân hạnh gặp mặt, 2 vị công chúa là bằng hữu của tiểu thư sao?”
Hoa Minh Nguyệt cười khì khì rồi bước khoác lấy vai của Bạch Thiển đáp “Bọn ta là tỷ muội tốt đó nha! Chắc hẳn vị này là quản lý ở đây!”
“Haha phải, Lục tiểu thư từ trước tới giờ rất ít khi kết giao với ai, lần này có thì ta cũng rất vui.
Tiểu thư cần dùng gì để Hương nhi đi lấy?”
“Cứ mang đồ ăn như mọi khi là được, nhưng thêm 2 hũ rượu nữa nha.”
“Hương nhi sẽ kêu đầu bếp làm ngay.”
“Thiển Thiển, dẫn ai về sao?” Bạch Thường từ trong bước ra, tay cầm chiếc quạt phe phẩy vô cùng tao nhã.
“Giới thiệu với hai người đây là Tam ca của ta.” Bạch Thiển nắm lấy cánh tay của Bạch Thường nói.
Hoa Minh Nguyệt và Hoa Thiên Vũ cùng hành lễ chào hỏi.
Dù là công chúa nhưng đứng trước một người có quyền thế tại Phong quốc không phải hoàng tộc họ vẫn phải hành lễ.
Nhưng bắt buộc người đó phải là người mà Hoàng đế vô cùng nể trọng và nhún nhường.
“Đã là bằng hữu của Thiển Thiển thì cứ tự nhiên.” Nói xong liền quay người rời đi nơi khác.
Đồ ăn đã được đưa lên, 3 người cùng trò chuyện rất vui vẻ, pháo hoa rực rỡ được bắn lên không trung, rực rỡ vô cùng.
“Có vài thứ tình cảm giống như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy.
Nhưng sau khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, cuối cùng cũng hoá thành tro bụi.” Nhìn thấy hình ảnh đẹp trước mặt, Hoa Thiên Vũ đột nhiên thốt lên câu nói.
“Muội nói gì vậy?” Hoa Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Nhưng Hoa Thiên Vũ lắc đầu “Không có gì!”.