Cao đến Bạch Dạ như bình thường xem xét đối phương thời điểm, thế nhưng mạc danh có loại cảm giác ôn nhu nảy lên trong lòng.
Có lẽ người nam nhân này cũng không đáng sợ cho lắm.
Bạch Dạ ho nhẹ một tiếng nói "Là các hạ đã cứu ta sao?"
Đế Vô Trần hơi nheo mắt lại, trong mắt một đạo lãnh quang hiện lên.
Thấy nam nhân không trả lời, biểu tình lại khá đáng sợ, Bạch Dạ trong lòng có chút không biết phải làm sao.
Huống chi nàng cũng không biết nơi này có phải hay không an toàn, vẫn là mau chóng rời khỏi.
"Đa tạ các hạ ân cứu mạng".
Bạch Dạ chân thành nói lời cảm tạ.
"Nếu không có mặt khác sự, liền không quấy rầy các hạ rồi.
Sau này còn gặp lại."
Nói xong, nàng xoay người hướng ngoài cửa đi đến.
Chỉ là còn không đợi nàng bước xuống, phía bên truyền đến băng hàn thanh âm "Ta cho phép nàng rời đi rồi sao?"
Bạch Dạ xoay người nhìn về phía đối phương, ánh mắt lộ ra sợ hãi chi sắc "Kia, còn có chuyện gì sao?"
Thấy nàng có vẻ như là ở sợ hãi chính mình, hắn liền nén lại, thanh âm cũng ôn hòa hơn "Nàng bị mất trí nhớ, hiện giờ ở bên ngoài tắc có nhiều điều nguy hiểm.
Hơn nữa nàng mới chữa thương, tốt nhất là nên ở lại!"
Dứt lời, Bạch Dạ trầm ngâm suy tư.
Những điều hắn nói cũng có lý, bây giờ nàng không nhớ nàng là ai, biết đi đâu chứ.
Có lẽ đợi khôi phục trí nhớ rồi thi rời đi cũng không muộn.
"Vậy làm phiền!"
Thấy nàng đồng ý ở lại như vậy, hắn cũng rất vui.
"Lát nữa ta sẽ cho người mang đồ ăn tới phòng nàng!" Đế Vô Trần rời đi.
Phong quốc
Tại tửu lầu, Bạch Thường nhàn nhã nhấp một tách trà, thưởng thức một cách sảng khoái.
Nhưng lúc sau, hắn đặt chén trà xuống rồi bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Thiển "Vậy...muội rốt cuộc định làm gì?" Bạch Thiển khoác lên chiếc váy tím đơn giản, vui vẻ cài chiếc trâm rồi cùng hắn nói nói "Đương nhiên là muội đi chơi rồi a! Từ lúc đến kinh thành, muội vẫn chưa ăn hết những món ngon ở đây, bây giờ có dịp, muội phải nắm bắt lấy nó chứ Tam ca."
"Chẳng lẽ đồ ăn ở tửu lầu không ngon hay sao?"
"Có chứ, nhưng nó không phải đặc sản ở đây, đồ ăn tại đế quốc, muội ăn đến phát ngán rồi!"
"Được rồi, muội đi nhé!" Bạch Thiển mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Bạch Thường rồi rời đi.
Đúng là một đứa trẻ ham ăn.
Hắn chậm rãi lắc đầu ngao ngán.
Nhưng vẫn không yên tâm được mà phái Hắc Đào đi theo sau.
Bạch Thiển lúc này đang la cà mua đồ ăn khắp nơi.
Mỗi nơi nàng đi qua đều là những món ngon nhất ở kinh thành.
Nàng mua rất nhiều đồ ăn mặn ngọt cầm trên tay vui vẻ vừa ăn vừa đi.
Nàng dùng khinh công nhảy trên những nóc nhà, nhưng rất nhẹ tới nỗi không ai phát hiện ra.
Đang vui vẻ cầm trên tay xiên hồ lô đường, Bạch Thiển bỗng dừng lại, nàng đứng từ trên cao nhìn thấy một đám trông có vẻ rất hung tợn đang ăn hiếp một hài tử.
Mà chẳng biết có phải hài tử hay không nhưng nhìn thoáng qua trông hắn có vẻ yếu ớt hơn, nhưng nhìn quần áo cũng biết đứa bé này thuộc dạng con nhà giàu có.
Cơ Tiểu Minh đứng trong đó, bị một đám bao vây.
Sắc mặt hắn trở nên thâm trầm.
Nếu không phải mẫu thân không cho phép hắn gây chuyện ở bên ngoài thì tụi này đã sớm xong đời với hắn rồi.
"Sao? Chẳng phải ở trong lớp ngươi hùng hổ lắm sao?" một tên nhóc to lớn mạnh miệng nói.
"Đại ca, mình xử nó luôn chứ?" một tên khác nhìn tên to con rồi hỏi.
"Đương nhiên, nó dám mách với thầy chuyện ta đánh tên Lý Kha, nếu hôm nay không xử được nó thì ta không phải là Lý Hùng."
Cơ Tiểu Minh nhìn tên Lý Hùng đang giận dữ, trong lòng hắn rất khinh thường.
Đường đường là thế tử mà lại hành động như vậy với đệ đệ của mình, đúng là mất mặt.
"Chúng mày còn đứng đó làm gì? Dạy dỗ nó cho ta!" Lý Hùng giận dữ quát.
Nhưng bọn đàn em chưa kịp lao tới chỗ của Cơ Tiểu Minh thì một viên đá ném thẳng vào đầu của Lý Hùng.
Cảm giác đầu mình đau điếng, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, quát mắng "Đứa nào? Đứa nào dám ném đá thế tử gia ta?"
"Ta!"
Lý Hùng theo bản năng quay đầu lại, một bóng dáng đơn bạc nhỏ xinh xuất hiện ở hắn trước mắt.
Bạch Thiển hai tay chống nạnh, gương mặt mang theo vẻ nguy hiểm nhìn chằm chằm bọn chúng.
"Giữa thanh thiên bạch nhật đám các ngươi đi ăn hiếp một người nhỏ yếu hơn mình, đúng là không đáng mặt nam nhân."
Bị chọc phải chỗ ngứa Lý Hùng trở nên vặn vẹo, hai bàn tay nắm chặt thành một đoàn "Chúng mày còn đứng đấy làm gì, mau dạy dỗ con nhỏ kia cho bổn thế tử!"
Bọn đàn em bị tiếng quát của Lý Hùng làm sực tỉnh, tất cả đều xông tới tính dạy dỗ nàng một trận.
Cơ Tiểu Minh trong lòng không khỏi lo lắng, hắn có chút cảm tạ vì cô nương kia đã giải vây nhưng trước mặt là thế tử gia Lý Hùng, cùng một đám tiểu tử đàn em, hắn sợ rằng nàng sẽ không thể đánh bại hết bọn chúng được.
Hắn tính ra tay nhưng không nghĩ tới, một màn trước mắt làm hắn ngạc nhiên.
Bạch Thiển không cần động tay nhiều, chỉ với vài đường đã khiến chúng chạy về khóc cha khóc mẹ.
'Một đám nhóc con cũng dám đánh ta ư?' Bạch Thiển sau khi hạ được tất cả bọn họ, liền phủi phủi vài cái trên váy còn đe dọa "Các ngươi còn dám bắt nạt người khác nữa thì ta sẽ không tha cho đâu đấy.
Mau biến đi!"
Cả đám sợ hãi chạy vội đi.
'Ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu!' Lý Hùng trong lòng thầm nghĩ..