Lư Mễ coi thường bè lũ xu nịnh, cô chỉ quan tâm mình có vui vẻ hay không thôi.
Hôm ấy, Lư Mễ có việc đột xuất mà Đồ Minh lại đi vắng, cô quyết định trốn việc.
Cô vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng thì thấy Trương Kình chờ bên dưới.
Anh ta ngồi trên băng ghế dài hút thuốc, chắc đã không cạo râu suốt mấy ngày rồi, bộ râu ngắn nối liền lên tận tóc mai khiến một người đàn ông cương trực mạnh mẽ trở nên hốc hác.
Bạn anh ta ngồi bên cạnh, nhìn trái ngó phải, thấy Lư Mễ thì dùng ngón tay chọc vào đùi Trương Kình.
Trương Kình đứng lên chặn đường cô: “Nói chuyện đi.”
“Anh đúng là đồ chó, biết hôm nay tôi bị hạn chế xe* nên cố ý chặn tôi đúng không?” Lư Mễ lùi về phía sau một bước: “Chia tay rồi còn nói gì nữa? Giúp anh ôn lại anh làm sai gì à?”
*Bắc Kinh thực hiện hạn chế lượng xe cộ để giảm ùn tắc và khí thải, luân phiên theo ngày và theo số đuôi biển số xe.
“Cũng được.
Giúp anh ôn tập lại đi, sau này anh sửa.”
“Sau này anh có sửa hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết.
Anh đừng chặn đường tôi, tôi bận lắm!”
Trương Kình thấy Lư Mễ trợn trừng mắt lên, trông cực kỳ vô tình.
“Ở bên nhau mấy năm, ai có thể không mắc lỗi gì chứ? Hôm đó anh uống nhiều, sau này anh sẽ cai rượu.
Lư Mễ, em biết mà, anh rất thích em.”
“Rất thích tôi cũng không ảnh hưởng đến việc anh hôn hít người khác đúng không? Vậy thì tôi rất thích anh, tôi có thể theo người khác về nhà hả?” Lư Mễ tránh Trương Kình, đi ra ngoài: “Anh toàn nói cái quần gì đâu không!”
Trương Kình kéo cánh tay cô lại: “Không chịu thôi đúng không? Em gây chuyện đủ chưa?”
Cơn giận của Lư Mễ bỗng chốc xông thẳng lên đỉnh đầu, cô dùng túi đập đầu Trương Kình: “Anh động tay động chân với ai đấy hả! Anh buông tay ra cho tôi!”
Trương Kình nắm chặt cổ tay cô: “Lư Mễ! Em có thể nghe anh nói không!”
“Nói ông nội anh ấy!” Cô lại đánh Trương Kình, trong lòng Trương Kình hận cô đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không nỡ xuống tay.
Nhưng bạn anh tay thì không nhìn nổi nữa, đẩy Lư Mễ một phát: “Cô bị điên à!”
Còn lâu Lư Mễ mới nhẫn nhịn cơn tức này, cô cởi giày cao gót ra đánh Trương Kình: “Anh bắt nạt ai đấy hả?” Cô dùng hết toàn bộ sức lực, gót giày cứa một vết máu trên cánh tay anh ta.
Mọi người đứng xung quanh từ xa, quây bọn họ thành một vòng.
Đồ Minh tiễn khách hàng xong, đi về tòa nhà văn phòng, nghe thấy tiếng đánh chửi ở phía trước, giọng nữ rất quen.
Anh bèn chen vào trong đám người, nhìn thấy Lư Mễ đang đánh nhau với hai người đàn ông.
Một kẻ nắm cổ tay cô, tên còn lại thì hừng hực lửa giận trong mắt, trông như chuẩn bị ra tay với cô đến nơi.
Lư Mễ không phải người dễ chọc, cô đá đối phương thật mạnh.
“Mấy người làm gì thế?” Đồ Minh hỏi một câu trước.
Bạn của Trương Kình hung ác với Đồ Minh: “Dạy dỗ con điếm, mày cút xa chút!”
“Mày nói ai là con điếm đấy hả!” Lư Mễ vùng vẫy quay lại đánh gã nhưng bị Trương Kình ôm eo giữ chặt.
“Con điếm” là một trong những từ Đồ Minh ghét nhất trên đời này.
Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Đây là nơi công cộng, có thích hợp không?”
“Con mẹ nó có gì không thích hợp chứ! Bớt lo chuyện bao đồng đi!” Người bạn kia bị Lư Mễ chọc cho giận điên lên, chẳng phải chỉ hôn gái thôi sao, Lư Mễ gây chuyện ầm ĩ thế này, giày vò Trương Kình bán sống bán chết.
Gã là bạn, chẳng nhìn nổi nữa, muốn bênh vực kẻ yếu.
Bình thường ngang ngược quen rồi, gã bèn vung tay đấm Đồ Minh luôn.
Đồ Minh nghiêng đầu né, nắm lấy cổ tay gã kéo về phía sau, ném gã qua vai một cách lưu loát, xung quanh bỗng yên tĩnh.
Lư Mễ đang duỗi chân ra từ trong lòng Trương Kình, nhìn thấy động tác ấy của Đồ Minh, cô quên giãy giụa trong thoáng chốc.
Sau này, cô nhớ lại bản thân vào ngày hôm đó, chắc chắn giống hệt như một kẻ ngu ngốc.
Trương Kình nhìn thấy anh em bị đánh thì ném Lư Mễ qua một bên rồi xông lên.
Anh ta là người tập võ, tung người lên đạp Đồ Minh một phát.
Đồ Minh trúng một cước, nhưng rồi điều chỉnh lại tư thế ngay tức khắc, tìm được chỗ sơ hở, nhảy ra sau lưng Trương Kình, đạp trả anh ta một phát thật mạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trương Kình hiếu chiến, Lư Mễ xông tới nhảy lên người anh ta rồi cắn cổ anh ta một phát thật hung tợn.
Trương Kình đau đến mức chảy nước mắt, nhìn Lư Mễ nhảy xuống: “Con mẹ nó em cắn thật đấy à? Yêu nhau mấy năm, không cho mắc lỗi sai tí xíu nào luôn à? Em có trái tim không hả?”
“Cút!” Lư Mễ nghe anh ta nói mấy câu mà tức đỏ cả mắt: “Vẫn câu nói đó, tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó!”
Bình thường Lư Mễ cẩu thả vô tư, gặp chăng hay chớ, nhưng có một số việc, trong mắt cô không thể chứa nổi một hạt cát.
Hai người có thể yêu đương thì cứ yêu, không thể yêu đương thì chia tay êm đẹp, vẫn đang yêu nhau mà anh ta hôn môi với người khác là thế nào! Quá ghê tởm.
Trương Kình lau nước mắt, chỉ vào Lư Mễ: “Em giỏi đấy Lư Mễ, với cái nết thối tha của em thì cả đời này em cũng chỉ thế thôi! Em muốn tìm một người đàn ông không mắc một lỗi nào đúng không? Người ta vẫn đang ở trong bụng mẹ chưa ra đời đâu!”
“Cút!” Lư Mễ nhặt túi lên ném về phía anh ta: “Cách xa tôi ra!”
Chia tay thôi mà ầm ĩ đến mức này, cứ như không sống nổi nữa vậy.
Đồ Minh quay đầu lại nhìn người vây xem, nói với bảo vệ: “Giải tán đám đông đi, chẳng có gì hay mà xem.” Anh cúi người nhặt cà vạt, vắt lên vai, nhấc chân đi về phía công ty.
Mới đi được hai bước thì anh dừng chân, quay lại nhặt túi của Lư Mễ lên, thấy mắt Lư Mễ đỏ au, nước mắt rưng rưng.
Cô giỏi thật đấy, kìm nước mắt xuống được.
Lư Mễ thấy buồn khó nói thành lời.
Cô nhớ tới những lúc cực kỳ vui vẻ bên cạnh Trương Kình, thật sự nó rất quý giá.
Cô đứng đó kìm nén nước mắt, Đồ Minh nhìn cô.
Khá là đáng thương, miệng xị uống, khịt mũi mấy lần, cứ như qua một lúc nữa sẽ không sao, thậm chí cô còn cười với anh.
Rất mạnh mẽ.
Đột nhiên Đồ Minh phát hiện ra sự yếu đuối mong manh trong ngày thường của Lư Mễ đều là vẻ bề ngoài: Ối ối, sơn móng tay của tôi; tôi đi giày cao gót không lấy đồ được; tôi phải ăn đồ ngon, không thể để cái bụng của tôi chịu thiệt được...!Cả văn phòng chỉ có một mình cô trông không thể chịu khổ, thật ra nội tâm cô mạnh mẽ lắm!
Đồ Minh giơ cổ tay lên xem giờ, vào giờ này mà cô xách túi đi ra ngoài thì tám mươi phần trăm là thấy anh không ở công ty nên đưa thẻ nhân viên cho người khác chấm công hộ, bản thân cô thì chuồn trước.
Vì thế anh hỏi cô: “Cô định trốn việc đấy à?”
Người này làm tụt cảm xúc quá đấy.
Lư Mễ nhận túi của mình, đeo lên vai, vừa nãy cô đánh nhau nên giờ trông rất nhếch nhác.
Son bị lem khỏi môi, màu phấn mắt cũng bị nhòe, nhưng giày cao gót thì vẫn xỏ chắc chắn.
Cô bướng bỉnh không đáp lời Đồ Minh.
“Trừ nửa ngày nghỉ của cô.
Đi đi.” Đồ Minh rất công bằng, làm việc minh bạch rõ ràng, chuyện nào ra chuyện đó.
Giúp đỡ cô thì vẫn giúp mà tóm cô trốn việc vẫn cứ tóm, phân biệt rất rõ ràng.
Lư Mễ đã quen với tính cách của anh, gật đầu: “Được.
Vừa nãy cảm ơn ngài, sau này có chuyện gì ngài cứ mở miệng, tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân tình này của ngài.”
Đồ Minh hừ một tiếng: “Tôi có chuyện gì cần phải nhờ cô cơ chứ? Đánh nhau à?” Anh nói xong mới nhận ra khóe miệng hơi đau, anh bèn nhếch miệng dùng bụng ngón tay cái lau, đau ghê.
Chắc là vừa nãy không cẩn thận quẹt bị thương.
“Ngài cũng thấy rồi đấy, tôi đánh nhau cũng được phết.
Hôm nay không có đồ nghề thôi chứ, nếu mà có thì tôi đánh cho bọn họ gào ầm lên luôn.”
“Bớt gây sự, bớt gây thêm phiền phức cho cảnh sát!” Đồ Minh nói cô hai câu rồi đi.
Đây là lần đầu tiên Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh rất nam tính.
Nhất là khi anh ném tên ngu ngốc kia qua vai, động tác nhanh nhẹn lưu loát, có thể thấy anh từng tập võ.
Cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đi theo Đồ Minh vào thang máy, nhếch miệng cười với anh.
“Quên đồ à?” Đồ Minh hỏi cô.
“Quay về làm việc.”
“Vẫn trừ ngày phép.”
“Được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lư Mễ như biến thành người khác, không còn chút xíu hung hăng kiêu ngạo nào nữa, đứng trước mặt Đồ Minh mà cực kỳ ngoan ngoãn, hệt như một con hồ ly đã bị thuần hóa.
“Anh đại này.”
“Sao?”
“Ngài từng tập võ à?”
“Ừ.” Đồ Minh từng học Tiệt Quyền Đạo, bị ép buộc.
Anh thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, thành tích học tập luôn dẫn đầu nhưng chỉ là một con mọt sách một trăm phần trăm.
Khi đó trong lớp có một cậu bạn bắt nạt anh, bắt anh làm người hầu, ngày nào cũng chạy vặt cho các “đại ca”.
Đồ Minh không phục nên đánh mấy trận, mà anh thua, vì thế anh xin bố mẹ cho anh đi học võ.
Anh theo học người bạn thân thiết của bố mình, bắt đầu từ đứng tấn, mỗi ngày cứ tan học là đến đó, học hơn mười năm.
Anh có võ, không bắt nạt người khác, cũng không bị người khác bắt nạt.
Thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ người khác đôi ba lần, hôm nay cứu Lư Mễ coi như một lần.
Lư Mễ là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, thấy Đồ Minh đánh một trận giúp mình, còn bị thương nữa nên cô rất áy náy.
Vì thế cô vừa ngồi vào bàn làm việc đã nhắn tin cho anh: [Anh đại, tan làm tôi mời ngài ăn một bữa nhé...]
[Không cần đâu.]
[Ăn bữa cơm thôi mà, nếu không tôi áy náy lắm.]
[Lúc cô trốn làm có thấy áy náy không?]
Thế này là ghim chuyện cô trốn làm đây mà.
Lần này Lư Mễ không tức giận, anh giúp cô, vì thế anh nói gì cũng đúng.
Đồ Minh cảm thấy Lư Mễ tự dưng niềm nở với mình, chỉ mới một lúc mà đã thay đổi ba cách muốn mời anh đi ăn.
Một lần bảo đi ăn đồ Nhật, một lần bảo đi ăn lẩu và một lần hỏi anh có muốn đi bar không.
Lật mặt như lật sách vậy, rất khó để người khác không nghi ngờ ý đồ của cô.
[Anh đại, tôi nghĩ thế này, hôm nay trốn việc là tôi sai, sau này tôi không thế nữa.
Ngài ra mặt giúp tôi, đúng là đáng mặt đàn ông, tôi rất biết ơn ngài.
Hôm nay ngài không ăn bữa cơm này thì chúng ta ghi sổ, sau này ngài muốn ăn bất cứ lúc nào cũng được.] Lư Mễ lải nhải với Đồ Minh, coi Đồ Minh thành người phe mình luôn.
[Cần bữa cơm này của cô chắc?] Đồ Minh bình tĩnh chọc giận cô, muốn xem thử bao giờ cô bỏ cuộc.
Lư Mễ dựa vào chữ nghĩa để “hành tẩu giang hồ”, Đồ Minh nói gì cô cũng không giận, ít nhất là trong ngày hôm nay: [Anh đại này, tôi biết ngài không cho tôi trốn việc vì muốn tốt cho tôi.
Tôi xin nói rõ luôn, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ làm việc chăm chỉ, không trốn việc nữa.]
[Lần trước cô nói cô mà đi muộn về sớm sẽ gọi tôi là ông nội.] Đồ Minh nhắc nhở cô.
[Vâng thưa ông nội, lần sau cháu không thế nữa.]
...
Đồ Minh mặc kệ cô, bỏ điện thoại qua một bên bơ cô hoàn toàn luôn, đến giờ tan làm, anh dọn đồ rồi ra khỏi văn phòng.
Lư Mễ thấy anh đi ra thì gập máy tính xuống, xách túi đi theo, bước vào thang máy trước khi cửa của nó đóng lại.
Trong thang máy có người khác, họ đều biết chuyện đánh nhau dưới tòa công ty ngày hôm nay nên lén nhìn Lư Mễ rồi bị Lư Mễ bắt được.
Cô cong mắt khẽ cười: “Muốn nhìn thì cứ nhìn công khai đàng hoàng, đừng như kẻ trộm thế chứ.
Chẳng phải chỉ đánh nhau thôi sao, trông cô phấn khích chưa kìa.
Lần sau cô bị bắt nạt, tôi sẽ giúp cô.”
Đồ Minh thấy cô nói từng câu một chẳng để bị thiệt, nghĩ thầm cô nàng ba gai này quả là khó chọc.
Xuống đến tầng một, mọi người đi ra, Lư Mễ ngậm miệng.
Cô quay sang cười với Đồ Minh: “Anh đại đi đâu thế?”
“Về nhà bố mẹ.”
“À à à nhà bố mẹ ngài ở đâu thế?”
“Ngũ Đạo Khẩu.”
Lư Mễ đi theo Đồ Minh, thấy khóe miệng anh bị rách, trông tổng thể ưa nhìn hơn trước kia: “Sau này anh đại gặp phải bất cứ chuyện gì cứ tìm tôi.
Có thể nói thế này, ở thành phố Bắc Kinh không có chuyện gì mà tôi không dẹp yên được, ngài cứ mở miệng.
Đương nhiên, nếu ngài có gì khó xử, ví dụ như tài chính eo hẹp thì cũng có thể nói với tôi, tôi có tiền.”
Lư Mễ lải nhải, Đồ Minh không nghe, anh mở cửa xe ngồi vào, đóng cửa lại.
Nhìn Lư Mễ đứng đó, anh nghĩ thầm bao giờ cô gái này mới chín chắn hơn được đây?.