Bố mẹ Đồ Minh sống ở trong trường.
Hai ông bà ở trường đại học cả đời, giao lưu với tri thức, không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài, rất hiếm có trong thời đại này.
Thật ra Đồ Minh rất giống bố mẹ, anh gần như chưa từng rời khỏi mảnh đất này.
Mẫu giáo, tiểu học, trung học, đại học, anh đều quanh quẩn trong khu vực rộng năm kilomet vuông ấy.
Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại trường dạy học hai năm.
Trong mắt bố mẹ, lần phản nghịch duy nhất của anh là từ chức ở trường, bước vào doanh nghiệp ngoài xã hội.
Nhà bố mẹ rất yên tĩnh.
Hai ông bà sống trong căn nhà bảy mươi mét vuông không quá chật hẹp, họ chưa từng có ý nghĩ sẽ dọn đi nơi khác, bởi cứ thế này cũng rất tốt.
Dường như người nhà họ Đồ đều không có ham muốn vật chất quá mạnh mẽ, nói cho cùng, trong xương tủy bọn họ vẫn có sự thanh cao của người trí thức, mà sự thanh cao ấy còn di truyền.
Sau khi vào nhà, Đồ Minh thấy bố anh Đồ Yến Lương đang xem thời sự, mẹ anh Dịch Vãn Thu đang tưới hoa.
Dịch Vãn Thu thấy anh tới thì bảo anh đi rửa tay, vô tình nhìn thấy khóe miệng anh bị rách thì lấy làm lạ, bà bèn hỏi: “Miệng con bị sao thế?”
“Đánh nhau.” Đồ Minh trả lời qua loa, anh thấy bị thương không có gì to tát cả nhưng sợ ông bà chuyện bé xé ra to.
“Đánh nhau? Đánh nhau với ai?”
“Có người quấy rối cấp dưới của con nên con giúp đỡ.”
Dịch Vãn Thu nhìn kỹ lại, thấy không nghiêm trọng lắm, mặt có vết rách trông hơi khó coi thôi.
Bà kéo Đồ Minh ngồi xuống sofa nói chuyện phiếm với anh: “Ban ngày ban mặt mà quấy rối? Có cả chuyện đó nữa à? Bây giờ là xã hội pháp trị cơ mà.”
“Bạn trai cũ.”
“Chia tay rồi đến quấy rối? Cô gái kia không sao chứ?”
Đồ Minh nhớ tới dáng vẻ giơ nanh múa vuốt của Lư Mễ, cô không hề chịu thiệt gì: “Không sao.”
“Vậy thì tốt.”
“Không phải cô gái chúng ta gặp hôm đi chợ sáng lần trước đấy chứ?” Dịch Vãn Thu vẫn nhớ cô gái đó, rất thú vị, không dễ chọc, quả thật cô có thể làm mấy chuyện như đánh nhau.
Bà rất thông minh, đoán cái đúng luôn.
Đồ Minh không ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Dịch Vãn Thu nhưng cũng thấy rất thú vị.
Lư Mễ có tướng đánh nhau à? Anh không nhịn được mà bật cười: “Mẹ nhạy bén thật đấy.”
“Mẹ đoán đúng à? Xem ra đầu óc và ánh mắt của mẹ vẫn rất tốt.”
“Cực kỳ tốt.”
Đồ Yến Lương chuyển tầm mắt từ tivi qua mặt Đồ Minh, nhìn một lúc mới nói: “Quát tháo ầm ĩ không phải việc quân tử nên làm, lần sau gặp phải chuyện này thì báo công an trước.”
“Vâng.” Đồ Minh dựa lưng vào ghế sofa, xem thời sự với Đồ Yến Lương.
Thời sự là chương trình mà nhà bọn họ phải xem mỗi ngày, mấy chục năm qua ngày nào cũng như ngày nào, luôn duy trì mãi.
Đồ Yến Lương chỉ xem thời sự chứ không nhận xét gì.
Hai bố con im lặng xem tivi, Dịch Vãn Thu nấu cơm, cơ cấu rõ ràng.
Chương trình thời sự kết thúc, Đồ Minh vào bếp phụ giúp Dịch Vãn Thu.
Dịch Vãn Thu đưa dưa chuột cho anh: “Thái sợi.”
“Vâng.”
Dịch Vãn Thu liếc ra phòng khách, nói khẽ: “Hôm qua Hình Vân đến.” Bà không muốn để Đồ Yến Lương nghe thấy.
Về chuyện Hình Vân và Đồ Minh ly hôn, Đồ Yến Lương có quan điểm khác biệt.
Ông cho rằng ly hôn rồi thì không nên qua lại thân thiết nữa.
“Cô ấy đến làm gì?”
“Mấy loại rau củ bố con bé trồng ở sân chín rồi nên hái ít dưa chuột và cà chua tới tặng chúng ta, còn ôm một quả bí đỏ to nữa.”
Dịch Vãn Thu và Hình Vân có quan hệ rất tốt, cặp mẹ chồng nàng dâu chưa to tiếng cãi nhau lần nào.
Tính cách hai người đều trầm tĩnh, sở thích tương đồng, chuyên ngành có chút liên quan.
Lúc Đồ Minh ly hôn, Dịch Vãn Thu buồn một thời gian dài, cảm thấy cuộc hôn nhân tốt đẹp này cứ thế mà tan rã, thật là đáng tiếc.
Đồ Minh nhìn bí đỏ trong góc, nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ và cô ấy thân thiết với nhau, hai người cứ chơi với nhau đi, cũng rất tốt.”
“Hai đứa có khả năng quay lại không? Mẹ thấy Hình Vân vẫn lưu luyến.”
“Không đâu ạ.” Đồ Minh quả đoán trả lời: “Chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải nhắc lại nữa.
Gương vỡ không thể lại lành, nước đã đổ đi cũng khó hốt.
Không cần gò ép.”
“Chung quy là tình cảm không sâu đậm.” Đột nhiên Dịch Vãn Thu nói một câu.
Ban đầu thấy bọn họ sống với nhau mà chẳng có chút sóng gió gì, giống như người đã kết hôn hai mươi, ba mươi năm, làm việc gì cũng bàn bạc với nhau, không cãi lộn, Dịch Vãn Thu đã có thể thấy cuộc sống về già của hai người bọn họ.
Bà cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt, ít nhất là ổn định, nhưng bà không ngờ bọn họ vừa cãi nhau cái đã ly hôn luôn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đồ Minh không thể đánh giá tình cảm có sâu đậm hay không, dù sao yêu đương hai ba năm, kết hôn ba bốn năm, lúc ly hôn anh cũng thấy buồn.
Trái tim con người cũng làm bằng máu thịt.
Dịch Vãn Thu thấy anh không nói gì thì thở dài.
Lúc ăn cơm điện thoại Đồ Minh reo lên, anh nhìn màn hình hiển thị: Hình Vân.
Anh không muốn để bố mẹ can thiệp nhiều nên đi ra ban công nhận điện thoại: “Có việc gì?”
“Anh có thể tới giúp em cái này không?” Bên phía Hình Vân rất ồn ào, trong giọng nói chất chứa sự nghẹn ngào không kiềm chế được: “Nhà em bị trộm.” Trong lòng Hình Vân, Đồ Minh là một người đáng tin tưởng dù hai người họ đã ly hôn rồi.
“Báo công an chưa? Mất đồ quý giá gì không?” Đồ Minh hỏi cô ta.
“Em báo công an rồi.
Công an sẽ tới ngay.” Hình Vân dừng một lát: “Nhẫn kết hôn mất rồi.”
“Bạn trai em đâu?”
“Anh ấy đi công tác.”
“Được, bốn mươi phút nữa anh đến.”
Đồ Minh quay lại bàn ăn, nhanh chóng ăn nốt rồi ra ngoài.
Anh vừa ra đến cửa thì Dịch Vãn Thu hỏi anh đi đâu, anh ngẫm nghĩ rồi quyết định không nói ra chuyện nhà Hình Vân bị trộm, sợ ông bà lo lắng, cũng sợ ông bà hỏi hết cái này đến cái kia.
Lúc lên xe, anh gọi cho Hình Lộ - chị gái của Hình Vân trước, kể lại sự việc, sau đó anh nói với Hình Lộ: “Chị cũng đến đi.”
Hình Lộ muốn bọn họ ở riêng với nhau nhưng nghĩ lại tính cách Đồ Minh hơi lập dị.
Hai người bọn họ ly hôn rồi, theo Đồ Minh thì hiện giờ họ là nam nữ không có quan hệ gì với nhau cả, anh sẽ không ở riêng với Hình Vân trong một không gian riêng tư, anh muốn tránh hiềm nghi.
Vì thế Hình Lộ đồng ý: “Được, hẹn gặp ở dưới tòa nhà.”
Lúc Đồ Minh đến thì Hình Lộ đã có mặt ở đó rồi.
Hình Vân và bạn trai sống ở căn nhà cũ của Đồ Minh, khu nhà này rất cũ nhưng tiện ích xung quanh rất tốt, khu vực trường học cũng tiện.
Bây giờ là hơn mười giờ tối, lúc bọn họ đi lên công an đã tới lấy tường trình, trong nhà lộn xộn bừa bãi.
“Sao lại bị trộm? Thời đại nào rồi mà vẫn có trộm vào nhà.
Công an nói thế nào?” Hình Lộ hỏi.
“Theo camera giám sát thì có thể thấy là hai người đàn ông nhưng họ đều bịt mặt.”
“Hàng xóm thì sao? Không có manh mối gì hả?”
“Cô chú ở nhà đối diện hơn tám mươi rồi, tai nghễnh ngãng.”
Hình Lộ đi tới đi lui trong phòng, phòng khách khá hơn một chút, còn phòng ngủ bị lật tung hết cả lên.
Hình Vân đi theo sau cô ấy vào phòng ngủ, một lát sau Đồ Minh nghe thấy tiếng Hình Vân khóc nức nở: “Em chỉ tiếc cái nhẫn.”
Hình Vân rất thích chiếc nhẫn kim cương ấy.
Năm đó cô ta kéo Đồ Minh tới trung tâm thương mại, tự chọn chiếc nhẫn kim cương ấy, tốn gần một trăm nghìn tệ.
Với bọn họ lúc đó thì gần một trăm nghìn tệ không phải khoản tiền nhỏ nhưng cô ta muốn có nó, Đồ Minh không nói gì, mua luôn cho cô ta.
Sau khi ly hôn, Hình Vân tháo nhẫn ra, cất giữ cẩn thận, thỉnh thoảng dọn phòng sẽ lấy ra ngắm.
Viên kim cương lấp lánh, chất lượng cực tốt, dường như có thể chứng minh năm đó bọn họ từng yêu nhau.
Một vài lúc cực kỳ hiếm hoi, Hình Vân sẽ nghĩ có lẽ mình sai rồi, người chính trực như Đồ Minh sao lại ngoại tình chứ! Còn cô ta, rốt cuộc tại sao cô ta lại phản bội cuộc hôn nhân này? Có rất nhiều chuyện mà đến chính bản thân cô ta cũng không thể nói rõ hay hiểu rõ được, chỉ đành dùng cách thức như vậy để giải quyết.
Lúc ly hôn, chia tài sản, Đồ Minh cho cô ta một căn nhà, một chiếc xe khá xịn, một nửa tiền tiết kiệm và chiếc nhẫn kim cương này.
Khi ấy, Hình Lộ đã xem biên bản thỏa thuận rồi nói một câu: Có khác gì ra đi với hai bàn tay trắng không? Suy cho cùng, cậu ấy không phải người có lỗi, chỉ là một người đàn ông tốt.
Ít nhất thì chuyện này chứng minh được rằng cuộc hôn nhân đầu tiên của em không lấy nhầm người.
Bây giờ mất nhẫn rồi, hai người đã kết thúc một cách hoàn toàn, Hình Vân có đôi chút đau buồn không nói được thành lời.
Hình Lộ thấy cô ta khóc mà buồn bực, nhưng tốt xấu gì cũng là em gái mình, cô ấy không thể nói nặng lời, chỉ biết liên tục khuyên Hình Vân: “Đừng khóc nữa.
Mất rồi thì thôi, khóc cũng không lấy lại được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hình Lộ rất mong Hình Vân có cá tính riêng, hoặc là biết mình nên làm gì và không nên làm gì, có chuyện gì thì nói thẳng ra, dù cãi nhau mấy lần mà làm rõ được sự việc còn hơn chìm trong hoang tưởng bị hại rồi chủ động ngoại tình.
Giống như bây giờ, Hình Vân cứ nói thẳng với Đồ Minh: Em tiếc cái nhẫn kia vì nó là đồ anh mua cho em.
Câu đó khó nói lắm à?
Đồ Minh chờ ở bên ngoài một lúc, thấy tiếng khóc bên trong ngừng lại mới gõ cửa phòng ngủ.
Hình Vân mở cửa ra với đôi mắt hơi sưng, nghe thấy câu đầu tiên mà Đồ Minh nói sau khi bước vào phòng: “Tối ngủ ở khách sạn đi, ở nhà không an toàn.”
Hình Vân biết Đồ Minh lo lắng cho mình.
Anh lý trí, gặp chuyện gì cũng nghĩ cách giải quyết trước, không suy nghĩ cảm tính quá nhiều, vì thế cô ta đáp: “Được.”
“Nhớ mang theo quần áo.”
Lúc xuống tầng, Hình Vân nhìn thấy vết thương ở khóe miệng Đồ Minh bèn hỏi anh: “Miệng anh bị làm sao thế?”
“Đánh nhau.”
“Anh? Đánh nhau?” Hình Vân hơi ngạc nhiên, ít nhất trong nhận thức của cô ta, Đồ Minh không phải người sẽ đánh nhau.
“Ừ, trùng hợp thôi.” Đồ Minh không định nói nhiều thêm.
Anh kéo vali của Hành Vân, im lặng không nói nữa.
Hình Lộ liếc nhìn Hình Vân, cô ấy rất tò mò nhưng không muốn hỏi.
Hai người có tính cách thế này thì có thể tạo ra tình cảm mãnh liệt gì được?
Đồ Minh và Hình Lộ đưa Hình Vân tới khách sạn gần đó.
Hình Lộ dặn Hình Vân ngày mai phải lắp camera giám sát, thay khóa, còn hỏi cô ta: “Bao giờ Vương Tùng về?”
“Sáng sớm ngày mai về đến nơi.”
“Được.”
Sau khi Hình Vân đi vào, Hình Lộ hỏi Đồ Minh: “Cậu không ngại để Vương Tùng và con bé sống chung với nhau ở căn nhà đó chứ?”
“Cho cô ấy căn nhà đó rồi thì đó là nhà của cô ấy.
Cô ấy ở với ai không liên quan tới tôi.”
“Vậy thì cậu được đấy, là một người đàn ông tốt.” Hình Lộ quay đầu lại nhìn về phía khách sạn, suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói với Đồ Minh: “Cậu biết trong nhà bị mất rất nhiều đồ nhỉ? Hình Vân bị mất nhiều đồ trang sức khác nhưng con bé tiếc cái nhẫn kim cương nhất.”
“Tôi không nhờ nhầm thì chiếc nhẫn kim cương đó không rẻ.
Tiếc cũng bình thường thôi.” Đồ Minh đáp.
“Tại sao cậu không cảm thấy...”
“Nếu cô ấy tiếc nuối vì tình cảm của bọn tôi thì cô ấy đã không ngoại tình.”
Ly hôn rồi còn nói mấy lời này, chẳng phải cởi quần đánh rắm vẽ vời thêm chuyện sao? Mặc dù Đồ Minh ôn hòa khiêm tốn nhưng sâu trong xương tủy anh rất cứng cỏi mạnh mẽ.
Điều anh có thể chấp nhận là nếu Hình Vân có gì không hài lòng về hôn nhân của hai người thì cô ta có thể nói chuyện đàng hoàng với anh.
Anh thật sự không thể chấp nhận nỗi việc cô ta ngoại tình sau đó còn nghi ngờ anh.
Như thế chẳng hay ho gì.
Anh lên xe chạy về nhà.
Bây giờ đã gần một rưỡi sáng rồi, lỡ mất giờ đẹp để đi ngủ của anh.
Anh bèn tìm một nơi rồi dừng xe lại, mở cửa sổ xe ra, hóng gió ở bên đường một lúc.
Hình Vân gửi tin nhắn cảm ơn anh, qua một lúc lâu anh mới nhắn lại: [Mất nhẫn rồi thì thôi, không cần thấy tiếc.
Lần sau kết hôn mua cái khác là được, nếu đã ly hôn rồi thì hãy nhìn về phía trước đi.]
[Dường như anh chẳng hoài niệm gì cả.
Đây là điều làm em buồn nhất.]
[Đừng mâu thuẫn như thế, em vừa muốn ly hôn, vừa muốn chồng cũ nhớ về em, như vậy không hay đâu.
Ngủ sớm đi, đừng nhắn lại nữa.]
Một cơn gió phả vào mặt anh, đúng lúc điện thoại vang lên.
Anh nhận cuộc gọi, nghe thấy âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia, một lúc sau mới có giọng nữ truyền đến: “Ngài là ân nhân cứu mạng Lư Mễ của chúng tôi đúng không?”
Nghe cụm từ ân nhân cứu mạng thấy hơi kỳ quặc, Đồ Minh nhíu mày: “Không phải.
Ai vậy?”
“Lư Mễ nói muốn cảm ơn ngài.
Lát nữa ngài...” Cô gái kia nói nhỏ lại: “Lát nữa ngài cứ nói “không cần khách sáo” là được.
Cô ấy say rồi, cứ nói không thể nợ ơn nghĩa của người khác, đòi gọi nốt cuộc này là cô ấy về nhà ngủ.”
Cô gái nói xong, không đợi Đồ Minh phản ứng lại đã đưa điện thoại tới bên miệng Lư Mễ: “Nói đi! Bà cố nội ơi!”
“Là vị sếp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ kia của tôi sao?”