Quý Cô Hoạt Ngôn


Lư Mễ tăng tốc đi vào bên trong, sợ bị Đồ Minh nhìn thấy.

Không hẳn là sợ anh mà chỉ ngại bị khuyên dạy cho một trận hoặc phải chào hỏi khách sáo này kia thôi, nói chung đều rất nhàm chán.
Quả là oan gia ngõ hẹp.
Cô trốn sau lưng bạn đi vào quán bar, thầm cười nhạo bản thân: Sao lại như chó chết chủ thế này! Mà dáng vẻ chẳng ra sao ấy của cô đã bị Đồ Minh nhìn thấy.

Đồ Minh đi dạy hai năm, tinh thần trách nhiệm đối với học sinh nằm sâu trong xương tủy vẫn còn đó, anh luôn cho rằng dù là cấp dưới hay học sinh thì anh đều phải có trách nhiệm với bọn họ.
Thấy Lư Mễ chột dạ như thế, anh bèn đứng lên đi vào.
Trong sàn nhảy ánh đèn mờ tối, cô gái trẻ uốn éo cơ thể, buông thả bản thân; đàn ông thì sáp tới gần hoặc nhảy nhót xung quanh, tóm lại là rất gần nhau.

Tầm mắt Đồ Minh lướt qua từng người trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Lư Mễ vừa phi lên bàn chuẩn bị nhảy múa trong phấn khích.
Có một số người phụ nữ, tính cách bung xõa đã khắc vào sâu trong xương tủy.

Ban ngày, chỉ nhìn Lư Mễ mặc bừa một cái áo phông thôi, Đồ Minh cũng có thể tưởng tượng ra được cô là người không chịu gò bó.
Anh đứng ở trước bàn, không nhảy, đôi mắt lóe lên sự nghiêm khắc.

Lư Mễ cúi người xuống lấy rượu, phần cổ của chiếc váy liền thân mở rộng, cảnh xuân lộ ra, có người huýt sáo.

Dường như cô đã quen với việc đó, làm ngơ tiếng huýt sáo ấy.
Cô ngồi luôn trên bàn để uống rượu, vừa mới nâng chai rượu lên thì thấy Đồ Minh u ám đứng đó.

Lư Mễ rơi vào nỗi hoảng sợ khi bị giáo viên túm được trong quán game hồi còn đi học, nó ập đến chẳng có nguyên do.
“Đi xuống.” Giọng Đồ Minh không lớn nhưng nhìn khẩu hình có thể hiểu anh nói gì.
Bạn bè của Lư Mễ đều dừng lại, nghiêng đầu nhìn họ.

Cả đám đều mang dáng vẻ ngốc nghếch y hệt Lư Mễ.
Hồi đi học Lư Mễ rất sợ giáo viên, sau khi đi làm thì đây là lần đầu tiên cô sợ sếp.

Lý trí cô muốn nói với anh rằng tôi tan làm rồi, anh cút ra xa chút, nhưng cơ thể cô lại ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi bàn.

Đồ Minh thấy cổ váy Lư Mễ mở rộng thì cau mày, chỉ ra phía ngoài: “Đi ra rồi nói.”
“Hả?” Lư Mễ không biết có gì hay để nói cả, cô xin nghỉ rồi, bây giờ là thời gian cá nhân của cô.
Đồ Minh không muốn nói nhảm với cô, tay phải túm phần váy phía sau cổ cô, nhanh chóng kéo Lư Mễ ra khỏi quán bar với mình.
Bạn bè của Lư Mễ đều nhìn theo bóng lưng cô, biểu cảm rất phấn khích.

Với cái tính nóng nảy của Lư Mễ, cô sắp đánh người đàn ông đó một trận tơi bời rồi.

Nhóm người theo ra khỏi cửa quán bar lại chẳng thấy được cảnh Lư Mễ đánh người đàn ông đó.
Họ đều cảm thấy rất mới lạ, vì thế không ai nói chuyện, đi theo sau xem có chuyện gì.
Đồ Minh dẫn Lư Mễ ra khỏi quán bar rồi buông tay ra, thấy cổ váy của cô bị lệch thì dùng ngón trỏ và ngón cái chỉnh lại cho cô, chỉ sợ chạm vào da cô.

Sau đó anh nói: “Cô nói dối để xin nghỉ đấy à?”
“Tôi nói dối xin nghỉ gì chứ?” Lư Mễ không hiểu cái cụm từ “nói dối xin nghỉ” này chui từ đâu ra, hỏi ngược lại anh.
“Cô nói người nhà cô bị ốm nên xin nghỉ, thế mà cô lại đi quẩy? Cô giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại nói dối.” Đồ Minh ghét người khác nói dối, cực ghét người khác mượn danh nghĩa người nhà để lừa gạt sự đồng cảm.
“Ngày mai bố tôi xuất viện, tôi đi ăn mừng.

Tôi không lừa gạt để xin nghỉ.” Lư Mễ nghiêm túc giải thích, quay đầu lại thấy bạn bè đều đang nhìn thì cảm thấy mất hết mặt mũi, giọng điệu bỗng gắt lên: “Mà tôi dùng ngày nghỉ phép năm của tôi, tôi muốn nghỉ thế nào thì nghỉ!”
Cô nói xong thì quay lại đi vào trong, bước vào sàn nhảy.

Cô cứ muốn nhảy đấy, mặc kệ hôm nay anh là cấp trên hay là tên khốn nạn, anh mà cản cô thì cô sẽ không để yên cho anh! Lư Mễ thầm nghĩ như thế, uốn éo cơ thể trong sàn nhảy, hất bay điều không vui đi.

Nhưng cô bỗng phát hiện ra có một bàn tay túm lấy cổ váy cô, cô quay đầu lại hét: “Con mẹ nó ai dám động tay động chân với tôi!” Cô duỗi một tay ra định cào nát bản mặt của thằng cháu trai đó nhưng bị người ta túm lấy cổ tay.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Đồ Minh, anh đanh mặt, môi mím chặt, tay dùng sức, lại sợ làm Lư Mễ đau.

Giọng anh vẫn bình thản: “Đi ra ngoài nói chuyện, đừng quậy làm mất mặt.”
Anh nắm cổ tay cô kéo cô ra khỏi quán bar.
Bạn bè của Lư Mễ lại dắt nhau đi theo.

Mọi người đều cảm thấy chuyện này còn hay ho hơn nhảy nhiều, tò mò không biết chuyện sẽ diễn biến thế nào, mắt ai nấy đều hiện ra chữ “Mau đánh đi”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lư Mễ xoay tay mấy lần nhưng đều chẳng có ích gì, thằng cháu trai này trông thì nho nhã lịch sự mà cứ như người luyện võ vậy, cô đánh không lại.

Nhất thời, cô như con gà trống sắp vào nồi, khí thế tụt xuống nhanh hơn cả lúc dâng lên.
“Bây giờ cô về nhà đi.

Ngày mai vào văn phòng của tôi, giải thích cho tôi nghe tại sao lại lừa gạt xin nghỉ.” Đồ Minh nói xong thì quay người đi khỏi đó, đi được mấy bước thì quay đầu lại: “Tốt nhất là lý do của cô có thể khiến người ta tin.”
“Ngài vươn tay dài quá rồi đấy! Ngài quản tôi nghỉ phép năm thế nào nữa à!”
Đồ Minh như không nghe thấy, đi vào quán bar, tiếp tục cuộc xã giao tẻ nhạt của mình.
Lư Mễ bị Đồ Minh chọc cho tức muốn xỉu, bạn bè hỏi cô: “Có nhảy không? Về à? Lần sau đánh anh ta mạnh vào!”
“Nhảy cái rắm!” Mất hết cả hứng rồi, cô quay người đi về nhà.

Đến nhà rồi mà cô thấy lửa giận vẫn bừng bừng trong lòng.

Đồ Minh quá khó nói chuyện, lại còn nhìn người ta bằng ánh mắt mang theo thành kiến, cứ như cô nói câu đó trong thang máy thì cô không phải người tốt lành gì vậy.

Anh đúng là vừa hẹp hòi vừa ngang ngược.
Cô nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng ngồi bật dậy, gọi điện thoại cho Đồ Minh.
Bên phía Đồ Minh rất yên tĩnh, chắc hẳn cuộc xã giao của anh đã kết thúc rồi.

Lư Mễ nghe thấy tiếng “Alo” rất ôn hòa của anh.
“Tôi không lừa gạt xin nghỉ!” Lư Mễ không chào hỏi tự giới thiệu gì hết, giọng điệu rất đáng ghét: “Tôi nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ mang giấy tờ bố tôi nằm viện lên công ty để chứng minh cho bản thân, anh nhất định phải xin lỗi tôi!”
...
“Bây giờ anh xin lỗi tôi đi!” Ngay cả bản thân Lư Mễ cũng không nhận ra giọng cô hơi nghèn nghẹn, cứ như phải chịu oan ức cực kỳ to lớn.
Đồ Minh nhìn người lái hộ, bỗng chốc không biết phải làm thế nào mới ổn.

Vợ cũ chưa bao giờ gây lộn thế này, cũng rất ít khi không kiềm chế được cảm xúc.

Bọn họ đều cho rằng mất kiềm chế cảm xúc rất mất mặt.

Hai người trí thức đều muốn làm người có thể diện.

Hai người ở bên nhau mấy năm, hình như chưa từng cãi nhau lần nào, ngoại trừ mấy ngày sau khi Hình Vân đề nghị ly hôn.
“Nói đi chứ! Anh dựa vào đâu mà đổ oan cho người khác? Anh là sếp thì anh giỏi lắm à? Bây giờ anh xin lỗi tôi đi!”
Cuối cùng Đồ Minh cũng lên tiếng: “Cô bình tĩnh lại đã.”
“Xin lỗi khó khăn thế à? Anh chụp mũ cho người khác dễ dàng lắm cơ mà, bảo anh xin lỗi mà cứ như bắt anh ăn cứt ấy! Không phải anh thù dai lắm sao? Không phải thích bắt bẻ tôi sao? Tôi cho anh biết, tôi không làm nữa! Tôi còn muốn khiếu nại anh làm dụng chức quyền!”
Lư Mễ cúp máy, xả với Đồ Minh mấy câu, cơn giận trong lòng đã xuôi xuống.

Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ ra vừa nãy mình chỉ trích Đồ Minh đã buột miệng nói tôi không làm nữa, cô mở mắt ra.

Cô nhớ tới lời bà nội hay dạy cô: Cháu giỏi quá rồi ha Tiểu Lư Mễ, quản lý cái miệng của cháu chút đi!
Thôi xong.
Chúc mừng bạn nghênh đón buổi tối trước khi thất nghiệp trong khi bạn đang cố gắng không ngừng nghỉ.

Lư Mễ tự chế giễu mình một câu rồi lật người ngủ say như chết.
Ngày hôm sau, mở mắt ra, nghĩ đến việc hôm nay mình xử lý không khéo sẽ phải thu dọn đồ đạc cút khỏi Lăng Mỹ, cô lập tức bò dậy trang điểm thật đẹp.

Xin nghỉ việc cũng chẳng nhằm nhò gì hết, bà đây phải ra đi trong xinh đẹp!
Cô trang điểm theo kiểu retro, tìm một chiếc váy liền thân kiểu Pháp, đi giày cao gót.


Khi nhìn thấy bản thân trong thang máy khi xuống tầng giống hệt một nữ vương sắp đăng cơ, cô cảm thấy rất tuyệt.
Cô đến bệnh viện làm Lư Quốc Khánh giật mình: “Đón bố con ra viện mà phải long trọng thế à?”
“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ phải mặt ủ mày chau à? Đó không phải phong cách của con gái bố!” Lư Mễ nghĩ đến chuyện sắp phải đụng độ trực diện với Đồ Minh, có chút hưng phấn.

Nói cho cùng, trước giờ chưa một ai khiến cô nổi cáu cả, người nhà thương yêu, ngoại trừ bà nội thỉnh thoảng ấn trán cô dạy bảo cô một tràng, mà đó cũng là vì bà thương yêu cô; bạn bè thì bất cứ lúc nào cũng đứng về phía cô, Thượng Chi Đào có tính cách mềm yếu nhưng nghe thấy ai nói “Không” với Lư Mễ, cô ấy có thể nhấc chân đánh nhau với người đó luôn; yêu đương cũng vậy, có bạn trai cũ nào không nhường nhịn cô chứ?
Chẳng lẽ bây giờ cô lại để một tên sếp mới bắt nạt chắc!
Cô đưa Lư Quốc Khánh về nhà rồi chạy xe tới công ty.

Cầm túi bệnh án trong tay, cô gõ cửa đi vào văn phòng của Đồ Minh.

Cô thong thả đi tới trước bàn làm việc của anh, đặt hồ sơ bệnh án tới trước mặt anh, mỉm cười nhìn Đồ Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người hiểu rõ Lư Mễ đều biết lúc cô nhìn người khác rồi cười như thế là lúc gió bão sắp tới.

Quy mô cơn bão của Lư Mễ sẽ khác biệt dựa vào mức độ mà cô muốn đấu đá với người đó ra sao, hôm nay nhất định phải chiến với Đồ Minh một trận rồi.
Đồ Minh mở túi bệnh án ra đọc thật, sau đó nhét giấy tờ lại, dựa người vào ghế xoay nhìn Lư Mễ.

Nhân viên trước mặt anh ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầu kiêu ngạo, y như một con gà chọi, ắt phải đánh với anh một trận.
Nhưng Lư Mễ không hiểu Đồ Minh.
Đồ Minh là người có sao nói vậy, tùy việc mà xem xét, chưa bao giờ dùng quyền thế chèn ép người khác.

Anh thấy Lư Mễ làm sai thì anh sẽ nói thẳng với cô, anh cũng biết Lư Mễ sẽ không vừa lòng nhưng không ngờ cô lại oán hận dữ dội thế này.
“Xin lỗi cô, hôm qua hiểu lầm cô rồi.” Đồ Minh mỉm cười với cô, rất chân thành: “Nhưng tôi muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, cô có bằng lòng nghe không?”
Gì? Không phải muốn đánh nhau sao?
Cảm giác này là gì ấy nhỉ, cứ như tôi vác súng chuẩn bị bắn vào đầu anh mà anh lại vẫy tay nói với tôi: Qua đây, ăn bữa cơm, chúng ta làm bạn.

Giây phút này Lư Mễ đang phải đối mặt với cảnh khốn khó như vậy đó.

Nổ súng bắn thẳng vào đầu anh hay ăn cơm với anh? Mắt cô lóe lên, hôm nay cô đeo len màu xanh lam, hệt như một con mèo vô tội.
“Ngồi đi?” Đồ Minh đứng lên kéo ghế cho cô: “Mời ngồi.”
Đệt.
Lòng kiêu ngạo của Lư Mễ vụt tắt, cô vẫn hiểu đạo nghĩa giang hồ đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.

Vì thế cô ngồi xuống, chờ Đồ Minh nói chuyện.
“Với tình huống như hôm qua thì bất cứ ai cũng sẽ cho rằng cô đang lừa dối xin nghỉ, vì trước đó đã có chuyện làm nền rồi đúng không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Chuyện trước đó gì chứ?” Lư Mễ hỏi lại anh.
Đồ Minh nhún vai khiến cô tự hiểu ra.
“Ý ngài là lời tôi nói ở trong thang máy sao?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh gật đầu: “Và?”
“Tôi đi muộn?”
“Đúng vậy.”

“Không đến mức đấy chứ?” Lư Mễ hỏi tiếp.
“Đến mức đấy.” Đồ Minh lại cười: “Có phải người với người nên như thế không? Có phải thành kiến từ đó mà ra không?”
“Ngài đúng là hẹp hòi.” Lư Mễ nhỏ giọng lầu bầu.
Từ nhỏ cô đã vậy rồi, ai bướng với cô thì cô sẽ bướng hơn người đó, ai nói lý lẽ với cô thì cô cũng nói lý lẽ.

Người mới quen biết cô đều nói cô sống vô tâm, chỉ có người quen biết lâu mới nhận ra được sự thông minh tinh tế của cô.
Đồ Minh nghe cô mắng mình hẹp hòi thì cười: “Tôi ấy à, trước kia tôi từng dạy học ở trường đại học, khi đó phải có trách nhiệm với học sinh, giờ bước ra khỏi trường học thì cảm thấy nên có trách nhiệm với cấp dưới.

Trong tình huống hôm qua, thêm chuyện trước đó nữa, khó tránh khỏi cho rằng cô muốn nghỉ phép nên nói dối người thân bị ốm.”
“Thế thì tôi còn là người không hả? Đến mức ấy không?” Lư Mễ bắt đầu bắn liên thanh: “Ngài đi hỏi thăm ở Lăng Mỹ mà xem, Lumi tôi đây nói dối để xin nghỉ bao giờ chưa? Muốn nghỉ thì xin nghỉ đàng hoàng.

Ngài sỉ nhục người khác quá rồi đấy.”
“Phải.

Vì thế tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”
Lư Mễ nghẹn lời.
“Vậy là hiểu lầm được hóa giải rồi chứ?” Đồ Minh hỏi cô.
“Hóa giải rồi.”
“Có xin nghỉ việc nữa không?”
“Không xin nghỉ việc nữa.”
“Được, vậy cô làm việc cho tốt.

Nguyên tắc của tôi vẫn thế, năng lực của cô rất tốt, tôi mong rằng cô cũng có thái độ tốt.

Cứ rèn luyện từ từ.”
Trước khi đi vào văn phòng, có đánh chết Lư Mễ thì cô cũng không ngờ Đồ Minh là người như thế.

Anh rất bảo thủ, có yêu cầu cao với cấp dưới, nhưng anh rất chính trực, co được dãn được.

Cô ngẫm nghĩ lại cẩn thận thì thấy có vẻ vị sếp này khá tốt.
“Được, vậy thì tôi cũng nói lý lẽ.

Ngài xin lỗi tôi rồi, tôi không truy cứu nữa.

Tôi cũng xin cảm ơn ngài.” Phóng khoáng thoải mái, không nhỏ nhen chút nào.
“Thế vốn dĩ cô định truy cứu thế nào?” Đồ Minh bỏ kính mắt xuống lau kính rồi đeo lên.

Anh nhìn Lư Mễ, thấy rõ ràng hơn một chút.
“Tôi muốn ném đơn xin nghỉ việc lên bàn ngài rồi khiếu nại ngài! Tôi còn định cãi nhau với ngài nữa!”
“...” Đồ Minh thầm nghĩ, cách thức giải quyết này đúng là kiểu mà Lư Mễ có thể làm: “Không được lý trí lắm nhỉ? Cũng không văn minh.”
“Văn minh và lý trí đâu thể làm cơm ăn được, lúc cãi nhau thật thì ai giữ lý trí làm gì.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận