Quý Cô Lừa Đảo


Hai tháng sau, tại Đàm Long bang.
Nhạc Nhiên Kỳ đến bây giờ đã thông thạo một số kĩ năng cần thiết để trở thành người của hắc đạo.

Tuy vẫn còn rất yếu kém so với sát thủ bình thường, nhưng Đông Diệt cũng mắt nhắm mắt mở cho rằng với kĩ năng hiện có, cô có thể “tạm” giữ được nửa cái mạng của mình trong trường hợp khẩn cấp.
Đã là “tạm” mà còn chỉ có nửa cái mạng.

Nhạc Nhiên Kỳ cố cười cho qua nhưng trong tâm lại vô cùng gào thét.

Đàm Tử Kỳ đúng là đại diện cho tư bản chính hiệu, nhân viên chưa được đào tạo bài bản đã bị cho ra trận rồi.
Đàm Long bang nhiều người như vậy, tại sao lại có tên cô trong danh sách thực hiện nhiệm vụ chứ?
Đông Diệt đứng bên cạnh cô ở bên ngoài hành lang dẫn vào nhà chính, sớm đã nhìn ra vẻ mặt bất mãn của Nhạc Nhiên Kỳ, miễn cưỡng giải thích:
“Như cô đã biết, bang phái của chúng ta chỉ có ba người là nữ giới thôi.

Người thứ nhất là Cô Cầm, là cánh tay trái của bang chủ đời trước.

Người thứ hai là Cô Tịch, con gái của Cô Cầm.


Bây giờ Cô Tịch đang ở trong tay Hắc bang, tấm vé thông hành giao vũ khí đến nước M cũng đã bị Hắc bang cướp lấy.”
“Hắc bang chính là bang phái nắm giữ phần còn lại của thế giới ngầm nước H?”
Đông Diệt gật đầu: “Vậy nên, đối phó với bọn chúng không hề dễ dàng.

Một tuần sau, Hắc Nhược Vương, con trai của lão ma đầu Hắc bang sẽ chủ trì đại tiệc du thuyền ba ngày ba đêm.

Hắn là rầm rộ như vậy chính là muốn chúng ta mau chóng ra tay.”
Nhạc Nhiên Kỳ cảnh giác: “Vậy nếu chúng ta ra tay, không phải đã rơi vào bẫy của hắn.”
“Không còn cách nào khác.

Chúng ta rất cần tấm vé thông hành đó, và cả tính mạng của cô Tịch nữa.

Vậy nên phương án tốt nhất, chính là chúng tôi chia nhau phục kích trên du thuyền, và chuẩn bị sẵn tàu ngầm bên dưới.

Còn cô, sẽ trực tiếp tấn công Hắc Nhược Vương.”
“Bằng cách nào?” - Nhạc Nhiên Kỳ há hốc mồm vì nhiệm vụ “đơn giản” mà bang phái đã dành riêng cho mình.
Đúng lúc này, Đàm Tử Kỳ mở cửa bước ra, trả lời thay cho Đông Diệt: “Giống như cái cách em lừa tôi lúc trước ấy.

Không phải đó là sở trường của em à?”
Nhạc Nhiên Kỳ xua xua tay: “Bang chủ, chuyện khi đó chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Hửm? Vậy ý em là tầm nhìn của tôi không đủ tinh tường, đã hiểu lầm rồi vu oan giá họa cho em?”
Nhạc Nhiên Kỳ đổ mồ hôi: “Không có!”
Đàm Tử Kỳ gõ nhẹ vào đầu cô: “Vậy thì ngoan ngoãn đi chuẩn bị đi.

Chúng ta chỉ còn một tuần thôi.

Đừng làm tôi thất vọng.”

Nhạc Nhiên Kỳ bị đối phương gõ đầu, búng trán nhiều lần đến mức không còn thấy đau nữa.

Cô mỉm cười đầy miễn cưỡng rồi liền cuối đầu rời đi.

Cuộc đối thoại bây giờ chỉ còn mỗi Đàm Tử Kỳ và Đông Diệt.
“Bang chủ, dù sao Nhạc Nhiên Kỳ cũng là người mới, nhiệm vụ lần này thật sự quá sức với cô ấy.”
Đàm Tử Kỳ gật gật đầu: “Đúng là không còn cách nào khác.

Nếu Cô Tịch không bị bắt, chúng ta cũng không cần gấp rút như vậy.

Nhưng mà, cô nhóc đó cũng sẽ ổn thôi.

Cậu hãy chuẩn bị những thứ cần thiết, nhiệm vụ lần này tôi cũng sẽ tham gia.”
Đông Diệt chau mày: “Bang chủ không cần chạm mặt Hắc Nhược Vương đâu.

Chuyện này tôi có thể lo liệu được.”
Đàm Tử Kỳ nhếch mép, cũng không biết là nói thật hay nói đùa: “Tôi buộc phải chạm mặt hắn chứ.

Nếu không thì cô nhóc đó tung chiêu giỏi quá, khiến Hắc Nhược Vương si mê rồi thật sự muốn bắt cô nhóc của tôi về làm của riêng thì sao?”
Đông Diệt thở dài: “Nếu bang chủ đã nói vậy…”

Đàm Tử Kỳ nhìn vào mắt đối phương, đột ngột vỗ vai anh ta như hai người bạn thân thiết: “Yên tâm, tôi cũng sẽ cho cậu trực tiếp tham gia giải cứu Cô Tịch.

Nếu không, làm sao cậu có thể yên lòng được đúng không?”
Đông Diệt né tránh ánh nhìn của anh: “Bang chủ, tôi và Cô Tịch cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, nên tôi mới lo lắng như vậy.”
“Bang phái chúng ta cũng không phải là cấm yêu đương.”
Đông Diệt trầm giọng: “Nhưng chỉ từ một phía, cũng không hẳn là yêu đương.”
Nghe câu này, trong lòng Đàm Tử Kỳ bỗng dấy lên tia hỗn loạn.

Một phía sao? Anh không rõ tình cảm của mình là gì, nhưng trong đầu anh lại hiện lên ngay lập tức hình ảnh cô nhóc mà anh luôn mặc định là thuộc về anh.

Nhưng chính anh cũng không chắc, là cô có thật sự thuộc về anh hay không.

Tình yêu một phía sao…
Đàm Tử kỳ lãng đi chuyện khác: “Thôi được rồi, cứ tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.”
“Rõ, thưa bang chủ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận