Hắc Nhược Vương khẽ xoa đầu Nhạc Nhiên Kỳ: “Em ở yên đây.
Tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhạc Nhiên Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Đám người Hắc Nhược Vương nhanh chóng rời đi, nhưng hắn còn đa nghi đến nổi chừa lại hai vệ sĩ để “bảo vệ” cô.
Nhưng không cần động não cũng biết, đây rõ ràng là đang tìm cách giám sát cô mà.
Tuy vậy, Nhạc Nhiên Kỳ vẫn không hề căng thẳng, nhưng thể đã nắm chắc mọi chuyện trong tầm tay.
Cô thản nhiên đối diện với bọn họ, nở nụ cười thật tươi.
Hai tên thuộc hạ đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một lực đánh mạnh vào đầu từ phía sau đã khiến bọn họ ngã uống.
Thì ra ngay từ đầu, Nhạc Nhiên Kỳ đã cố tình lôi kéo Hắc Nhược Vương đến đây.
Người của Đàm Long bang trà trộn vào đây, mai phục sẵn từ nãy đến giờ cũng là do cô đã thu xếp trước.
“Xong rồi.”
Nhạc Nhiên Kỳ gật đầu: “Tiếp tục đi.
Tôi cũng đi làm phần của mình đây.”
Một trong hai người gật đầu, sau đó lấy ra cây súng ban đầu mà Đàm Tử Kỳ đã nhờ họ giao cho cô: “Đồng đội, nhớ cẩn thận.”
Nhạc Nhiên Kỳ nhận lấy, nhếch mép hài lòng: “Hai cậu cũng vậy!”
Nói rồi, hai người Đàm Long bang liền lôi hai tên thuộc hạ đi nơi khác, còn Nhạc Nhiên Kỳ không cần suy nghĩ nhiều, liền chạy đến chỗ buồng lái.
Cùng lúc đó, ở phòng của Lã Vi Vi.
Dù Hắc Nhược Vương đã tức tốc chạy đến, nhưng sau khi anh ta đến nơi, đồ đạc trong phòng sớm đã trở thành một mớ hỗn độn.
Hắc Nhược Vương hét lớn: “Lã Vi Vi! Cô đang làm trò gì vậy hả?”
Khi thấy Hắc Nhược Vương đến rồi, Lã Vi Vi mới bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc suôn dài:
“Có gì đâu.
Muốn bày chút trò để ở bên cạnh anh cũng không được à?”
Hắc Nhược Vương buồn nôn đến nơi: “Ở bên cạnh tôi? Cô tốt nhất là muốn gì thì cứ nói đi, đừng bày ra những lời giả tạo như vậy, tôi ngấm không nổi.”
Lã Vi Vi cầm ly rượu trống trên bàn, tiện tay ném thẳng vào mặt Hắc Nhược Vương, nhưng hắn đã nhanh nhảu né được.
Ly rượu va vào bức tường phía sau bể tan tành, tạo nên một âm thanh khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Lã Vi Vi đứng dậy, lạnh lùng tiến tới: “Đúng là mỗi ngày không được nhìn thấy mặt anh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cả đời tôi.
Nhưng mà anh không có não à? Chuyện anh có tình nhân bên ngoài, cho dù mỗi ngày một người tôi cũng không quan tâm.
Nhưng hôm nay, anh công khai mời cô ta lên ăn sáng ở khoang hạng thương gia.
Như vậy là công khai khiêu khích nhà họ Lã à?”
“Ha! Thì ra là chuyện này!”
Hắc Nhược Vương được một trận cười hả hê.
Lã Vi Vi vẫn luôn là Lã Vi Vi.
Chính là cô tiểu thư độc nhất được ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra.
Cho dù có chết cũng phải chết trong sự giàu có và bảo toàn danh dự gia tộc.
Việc để người ngoài dị nghị về vị trí vị hôn thê của mình, tất nhiên cô ta khó lòng chịu được.
“Vậy cô muốn tôi đến đây, đập phá đồ đạc nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì trách móc chuyện tôi không mời cô ăn sáng cùng à?”
Lã Vi Vi không buồn nhìn mặt Hắc Nhược Vương: “Tất nhiên là không.
Ngồi chung bàn với anh, tôi sẽ đột nhiên thấy giá trị của mình bị hạ thấp xuống mất.”
Gương mặt của Hắc Nhược Vương tối sầm lại: “Đừng bày ra vẻ mặt trịch thượng đó nữa.
Cô nghĩ nhà họ Lã vẫn còn như ngày xưa sao? Cốt lõi chỉ còn một mình cô mà thôi.”
Lã Vi Vi không những không sợ mà còn tiến gần đe dọa Hắc Nhược Vương: “Bởi vì chỉ còn một mình tôi, nên tôi càng trở nên có giá trị chứ sao.
Giống như việc trên dưới Hắc bang đều không dám động đến một sợi tóc của tôi vậy.”
“Cô…”
Lã Vi Vi đưa ngón tay ra dấu im lặng: “Con trai ngoan, mỗi khi anh chuẩn bị nổi nóng thì hãy nhớ đến tâm huyết của ba anh đi.
Nếu không thì chỉ cần tôi cảm thấy không vừa ý, kế hoạch thao túng tài chính nước H của các người cũng lập tức sụp đổ.”
Hắc Nhược Vương nhướng mày khiêu khích: “Nếu chuyện đó sụp đổ, thì giá trị của cô cũng xem như không còn.
Cô nghĩ cô có thể sống được bao lâu?”
“Vậy thì cùng lắm là nhà họ Lã lôi theo Hắc bang cùng nhau xuống mồ.
Người đang cảm thấy lo lắng là anh và ba của anh chứ không phải là tôi!”
Hắc Nhược Vương đã mở sẵn khẩu hình miệng, định nói thêm lời gì đó, nhưng Trầm Thanh Lân lại gấp gáp xông vào phòng: “Thiếu gia, không ổn!”
Lã Vi Vi đổi mục tiêu sang Trầm Thanh Lân: “Ai cho phép anh tự ý vào phòng tôi?”
Hắc Nhược Vương liếc Lã Vi Vi, hoàn toàn thể hiện thái độ chán ghét, sau đó nói với Trầm Thanh Lân: “Ra ngoài rồi nói.”
Lã Vi Vi hậm hực nhìn hai người bọn họ rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô mới thật sự thoát ra khỏi vai diễn.
Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, mồ hôi lả người:
“Đập phá nhiều như vậy, đúng là mệt chết đi được.
Tiểu Hoa, tôi đã câu giờ được bao lâu vậy?”
Người hầu tên Tiểu Hoa lấy ra đồng hồ bấm giờ: “Tiểu thư, bây giờ là sáu giờ ba mươi phút tối.”
“Chỉ nửa tiếng nữa…”
Bên ngoài, Trầm Thanh Lân bất lực nói rằng Nhạc Nhiên Kỳ đã biến đi đâu mất.
Người của bọn họ đã bị tấn công, tấm vé thông hành cũng biến mất rồi.
Hắc Nhược Vương giận đến run người: “Cho tất cả khách mời trở về phòng riêng, sau đó đem con tin đến boong tàu rồi phát loa khắp du thuyền cho tôi.
Nếu cô ta không chịu xuất hiện thì hãy thả Cô Tịch xuống biển!”
“Rõ!”
“Nhạc Nhiên Kỳ, quả nhiên cô là nội gián!”