Nhạc Nhiên Kỳ vừa bước vào quán bar, đã có nhân viên đến tiếp đón.
Không biết có phải do phong cách đặt trưng hay không, mà tất cả những người ở đây, từ nhân viên đến khách hàng đều đeo mặt nạ.
Nhân viên cẩn thận mang đến một chiếc khay mạ vàng, bên trên là chiếc mặt nạ màu đen che nửa mặt, góc bên trái của mặt nạ còn đính thêm một hoa hồng sáp màu đỏ, cứ như được chuẩn bị sẵn cho bộ váy của cô hôm nay.
Nhạc Nhiên Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không thể không thuận nước nghe theo.
Đeo mặt nạ xong, cô còn đặt biệt được mời đến tầng cao nhất - cũng là nơi cô sẽ thực hiện nhiệm vụ.
Đứng trước cánh cửa lớn bước vào căn phòng nơi được trang trí bằng những cành hoa hồng pha lê cô đang rất cần, giác quan thứ 6 nhắc nhở Nhạc Nhiên Kỳ chuyện này có rất nhiều điều không ổn.
Nhiều năm hành nghề của cô, chưa từng chứng kiến nhiệm vụ nào trót lọt thế này cả.
Nhạc Nhiên Kỳ nuốt nước bọt.
Nhưng nguy hiểm thì sao chứ? Cô còn đường khác để trốn ư?
Hai nhân viên đứng ở hai bên, cung kính mở cánh cửa lớn cho cô bước vào phòng.
Nhạc Nhiên Kỳ bên ngoài trầm lặng, bên trong lòng nóng như lửa đốt.
Đôi cao gót kiêu kỳ lộc cộc bước vào.
Ngay khoảnh khắc bước chân đầu tiên của cô bước vào căn phòng đó, cuộc đời của cô cũng đã chính thức bước sang trang.
Nhạc Nhiên Kỳ vừa bước được tầm năm bước, hoa hồng pha lê chưa thấy đâu, cánh cửa lớn lúc nãy còn rộng mở đón chào mình, bây giờ đột nhiên bị đóng chặt lại.
Nhạc Nhiên Kỳ hoảng hốt, định chạy đến thử mở cửa, nhưng đột nhiên thắt eo lại bị thứ gì đó giữ chặt lại.
Cô nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn xuống bụng mình.
Một cánh tay to lớn với gân tay nổi rõ mồn một đã choàng ngang và giữ chặt chiếc eo nhỏ bé từ khi nào.
Cả cơ thể to lớn của ai đó tựa vào người cô, cơ hồ chỉ với vóc dáng này, bàn tay này cũng có thể bóp chết cô bằng một đòn chí mạng.
Nhạc Nhiên Kỳ run run: “Anh… là ai?”
Người đàn ông đeo mặt nạ, dù có mang guốc cao thì anh ta vẫn hơn cô một cái đầu.
Anh cúi thấp người, đặt đôi môi lạnh lẽo rà lên tai cô.
“Tôi là chủ nhân của những bông hoa pha lê mà em muốn lấy.
Thế nào, sợ rồi à?”
Với tầm tiếp xúc này, Nhạc Nhiên Kỳ bị đối phương làm cho ngượng đỏ mặt.
Cô lạnh giọng, nhưng hai gò má sớm đã ửng hồng:
“Tại sao anh biết kế hoạch của tôi?”
Người đàn ông cười hài lòng, mùi hương nam tính khiến Nhạc Nhiên Kỳ như sắp chết ngạt.
Anh choàng thêm một tay nữa lên eo cô, hoàn toàn thực hiện trọn vẹn tư thế ôm người đẹp từ phía sau.
Giọng anh trầm trầm, khẽ thì thầm vào tai cô:
“Tại sao tôi biết ư? Em thông minh như vậy, là không nghĩ ra, hay là không dám nghĩ đến?”
Nhạc Nhiên Kỳ cố liếc mắt về phía sau, nhưng không tài nào nhìn thấy mặt người đó.
Cô nuốt nước bọt, thẳng thừng đáp:
“Anh… là người đã thuê tôi? Rốt cuộc anh muốn gì?”
Bản nhạc khiêu vũ du dương đột nhiên vang lên như một sự chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước.
Người đàn ông buông tay khỏi eo cô, một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn nà, thuận thế xoay người cô lại, tay kia ôm lấy eo cô từ phía sau.
Một cú xoay khiêu vũ hoàn hảo.
Nhạc Nhiên Kỳ bị một phen hú vía.
Từng động thái của cô từ khi vào đến căn phòng này đều hoàn toàn dựa theo sự sắp đặt của người đàn ông trước mặt.
Như thể anh ta đang cầm dây và cô là một con rối xinh đẹp, phải múa theo từng cử chỉ ngón tay của người điều khiển.
Nhạc Nhiên Kỳ nhìn thẳng vào mắt đối phương, trong giây lát đã bị khí thế ngút trời làm cho kinh sợ.
Bản thân cô tuy không phải là người gan dạ gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết sợ một người đến như vậy.
“Tình một đêm, còn nhớ tôi không?”
“Tôi… anh… rốt cuộc anh là ai?”
Toàn thân Nhạc Nhiên Kỳ run lên, sợ đến mức không nói nên lời.
Bàn tay đối phương bóp chặt cổ tay cô, đến mức tưởng như chỉ cần thêm chút lực nữa, cổ tay này lập tức vỡ ra.
Bản năng mách cho cô biết, người cô đã vô ý động đến nhất định không thể là một người bình thường ở Đàm Long bang được.
Người đàn ông buông cổ tay cô ra, tháo chiếc mặt nạ vướng víu, để lộ gương mặt điển trai không tì vết, nhưng cũng ám đầy mùi nguy hiểm chết người.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ nhếch mép: “Đóa hoa cẩm tú cầu xinh đẹp của tôi, em có từng nghe đến ba chữ “Đàm Tử Kỳ” chưa?”
Nhạc Nhiên Kỳ giật bắn mình, cả người co rúm lại, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Đàm Tử Kỳ”, một trong hai cái tên mà ở đất nước này, từ già đến trẻ, không ai là không biết.
Một người đàn ông vừa chạm ba mươi tuổi, đã có thể ngồi lên đỉnh cao vạn người, nắm trong tay một nửa quyền lực hắc đạo ở đất nước này.
Máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt,...!đó là những từ Nhạc Nhiên Kỳ thường được nghe về anh ta.
Bang chủ Đàm Long bang, Đàm Tử Kỳ.
Hai bàn tay Nhạc Nhiên Kỳ nắm chặt lại, nếu có một chiếc váy thoải mái hơn có thể giúp cô khụy người xuống được, cô cũng nghĩ mình sẽ quỳ để xin anh ta tha mạng mà không cần màn đến danh dự hay nhân phẩm gì cả.
Cô không thể chết.
Nếu cô chết, làm sao mẹ và bà của cô có thể sống được.
Giọng Nhạc Nhiên Kỳ ỉu xìu, nhỏ đến mức Đàm Tử Kỳ phải lắng tai mới có thể nghe được.
“Bang chủ, tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha mạng cho tôi!”
“Chưa gì đã gọi tôi là bang chủ.
Em muốn theo tôi đến vậy à?”.