Thấy Thiên Di loay hoay với giỏ trái cây khá nặng, dáng người cô lại mảnh khảnh, Trịnh Bảo Long không ngần ngại bước tới đề nghị:
"Để tôi giúp cô cầm giỏ trái cây này nhé, Thiếu phu nhân.
Có vẻ hơi nặng đối với cô."
Thiên Di nhìn anh, cảm kích vì sự chu đáo, khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn anh, vậy phiền anh giúp tôi."
Trịnh Bảo Long nhanh chóng cầm lấy giỏ trái cây từ tay cô, động tác vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng.
Anh không nói thêm gì, chỉ mỉm cười lịch sự và cùng cô tiến vào bệnh viện.
Khi bước vào phòng bệnh đặc biệt, ánh mắt Thiên Di lập tức dừng lại trên hình ảnh một bác sĩ nam trẻ tuổi đang chăm chú kiểm tra các thông số sức khỏe cho bà cụ.
Anh đứng ở đầu giường, động tác thành thạo và tỉ mỉ, toát lên vẻ chuyên nghiệp và tận tâm.
Ánh sáng trắng từ cửa sổ rọi vào, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng không kém phần nghiêm túc, khiến Thiên Di có chút sững sờ trong khoảnh khắc.
Trịnh Gia Bảo nhanh nhẹn bước vào, đặt giỏ trái cây xuống đầu giường, đồng thời cúi đầu chào vị bác sĩ trẻ trước mặt.
"Bác sĩ Lâm, thiếu phu nhân đến thăm bà ngoại của cô ấy."
Lâm Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Thiên Di, và ngay khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, toàn thân cô như bị đông cứng.
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim cô thắt lại, bên tai như vang lên những âm thanh rời rạc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Cảm giác lạ lùng ấy ập đến quá nhanh, khiến Thiên Di hoang mang trong giây lát.
Quái lạ, cô thầm nghĩ, chỉ là một bác sĩ lạ mặt thôi, sao mình lại có phản ứng kỳ quặc như thế?
Thiên Di hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bÌnh tĩnh, chậm rãi bước vào phòng.
Cụ bà nằm trên giường, trông yếu ớt nhưng khi thấy cô, khuôn mặt bà lập tức rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
"Di Di của bà, mau lại đây để bà nhìn con một chút."
Thiên Di cố nén cảm giác kỳ lạ vừa qua, chậm rãi bước đến bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà ngoại.
Cảm giác thân thuộc và ấm áp từ bàn tay của bà khiến cô thoáng nhẹ nhõm, như thể quay về với một phần ký ức nào đó đã mất.
"Bà, con đến thăm bà đây," Thiên Di mỉm cười, cố gắng che giấu sự bối rối còn sót lại trong lòng.
Cụ bà nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, nắm tay cô chặt hơn, giọng run run nhưng tràn đầy niềm vui: "Bà biết mà, Di Di của bà là đứa hiếu thảo nhất.
Con có khỏe không? Bà ngoại không đến tham dự hôn lễ của con được đừng buồn bà nhé.
"
Thiên Di thoáng khựng lại, đôi chút lạc lõng vì không biết phải trả lời ra sao.
Cô không hề có ký ức thực sự về mối quan hệ giữa Phạm Thiên Di và bà ngoại, mà những gì cô đang trải qua chỉ là một vai diễn.
Nhưng nhìn vào ánh mắt trìu mến của bà, cô không thể nói dối.
"Bà ơi, con không buồn đâu.
Con hiểu mà, sức khỏe của bà quan trọng hơn tất cả," cô dịu dàng nói, cố gắng để giọng mình thật ấm áp.
Cụ bà khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn ánh lên niềm tự hào và yêu thương.
Bà siết tay Thiên Di chặt hơn, như muốn truyền thêm chút sức lực yếu ớt còn lại.
"Di Di à, bà rất mừng vì con đã có gia đình riêng.
Chỉ mong cuộc sống của con luôn hạnh phúc, chồng con yêu thương con như bà đã yêu thương con từ bé.
Con là đứa cháu ngoan nhất của bà, bà tin con sẽ có được những điều tốt đẹp nhất."
Thiên Di nghe những lời ấy, tim cô chợt nhói lên.
Cô bỗng nhận ra trách nhiệm của mình không chỉ là đóng vai một nhân vật xa lạ, mà còn phải gánh vác cả những tình cảm thiêng liêng mà cụ bà này dành cho "Di Di".
Cô không thể phụ lòng bà, không thể để bà cảm thấy thất vọng.
"Bà yên tâm, con sẽ cố gắng sống thật tốt," cô nhẹ nhàng đáp, giọng đầy quyết tâm.
Bà cụ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng ánh lên niềm hạnh phúc.
“Vậy thì tốt, vậy thì bà yên tâm rồi."
Lúc này, Lâm Thiên Vũ bước đến, đưa cho bà cụ một chiếc nhiệt kế, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bà ơi, giờ chúng ta kiểm tra nhiệt độ một chút nhé."
Thiên Di không thể ngăn mình liếc nhìn anh thêm một lần nữa.
Cảm giác quen thuộc lại ùa về, khiến cô khó chịu.
Lâm Thiên Vũ dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay lại và bắt gặp ánh mắt dò xét của Thiên Di, nhưng chỉ khẽ gật đầu lịch sự rồi tiếp tục công việc.
Sau khi kiểm tra xong, anh quay sang Thiên Di, nói với giọng điềm tĩnh nhưng cũng mang chút quan tâm: “Sức khỏe của bà đã ổn định hơn nhiều sau ca phẫu thuật, nhưng cần phải nghỉ ngơi và tránh căng thẳng.
Gia đình nhớ động viên và chăm sóc bà cẩn thận.”
Thiên Di khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn rối ren với những suy nghĩ chưa lời giải.
Khi Lâm Thiên Vũ chuẩn bị rời khỏi phòng, cô lập tức lên tiếng gọi:
“Bác sĩ Lâm!”
Lâm Thiên Vũ quay đầu lại, ánh mắt anh thoáng chút dao động, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Cô còn cần gì nữa sao?”
Thiên Di hơi do dự nhưng quyết định hỏi thẳng: “Anh có thể cho tôi số điện thoại để tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà ngoại không?”
Lâm Thiên Vũ nhướng mày, giọng hơi bất ngờ: “Số điện thoại à?”
“Phải, có gì không tiện sao?” cô hỏi lại, hơi ngập ngừng vì không hiểu rõ thái độ của anh.
Lâm Thiên Vũ nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: “Ồ, không phải.
Chỉ là...!tôi cứ tưởnG chúng ta đã có số liên lạc của nhau rồi.
Cô làm mất số của tôi à?”
Thiên Di sững người, tim cô như ngừng đập trong giây lát.
Câu trả lời này như một cú đánh bất ngờ vào mớ ký ức hỗn loạn mà cô chưa kịp nắm bắt.
Cô không nhớ gì về mối quan hệ giữa mình và Lâm Thiên Vũ, nhưng rõ ràng, anh đang nói đến một điều gì đó mà chỉ "Phạm Thiên Di" mới biết.
Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh đáp: “À, có lẽ tôi đã làm mất.
Anh có thể cho tôi lại được không?”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, rút điện thoại ra và gõ vài con số: “Đây, giữ cẩn thận lần này nhé.”
Anh trao đổi ánh mắt với cô lần cuối trước khi rời đi, để lại Thiên Di với một loạt câu hỏi chưa lời giải đáp..