Thiên Di vừa lo lắng vừa rối rắm với lời bào chữa vụng về của mình, nhưng chưa kịp tìm thêm lý do thì Dương Niệm Thu, mẹ của Vương Kỳ Nam, xuất hiện với dáng vẻ tươi cười, dẫn theo một nhóm bạn thân quyền quý của bà.
Bà nhanh chóng kéo tay cả hai lại gần, khiến không khí căng thẳng giữa họ đột ngột tan biến.
“Con dâu yêu xinh đẹp của mẹ, mau lại đây chụp ảnh nào!” Dương Niệm Thu vui vẻ cười rạng rỡ, kéo Thiên Di về phía máy ảnh.
Thiên Di ngẩn ngơ, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc từ Vương Kỳ Nam thì lại bị cuốn vào sự náo nhiệt này.
Con dâu yêu ư? Sao bà ấy có thể nói một cách tự nhiên như vậy được chứ?
Vương Kỳ Nam, dù không thoải mái, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay lên eo Thiên Di, kéo cô lại gần mình hơn cho bức ảnh.
Đôi mắt anh liếc nhìn cô, không hề có ý định để cuộc trò chuyện vừa rồi kết thúc dễ dàng như vậy.
"Phải cười tươi lên, Thiên Di!" Dương Niệm Thu khẽ nhắc nhở cô, giọng điệu ấm áp nhưng cũng đầy quyền lực.
Thiên Di nặn ra một nụ cười gượng gạo, cố gắng hòa nhập vào không khí vui vẻ xung quanh.
Trong lòng cô thầm mong rằng sẽ không còn sự cố nào nữa trong cái hôn lễ điên rồ này, nhưng đồng thời cũng biết rằng chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc êm đẹp.
Sau khi chụp xong vài tấm hình cùng hội bạn thân của Dương Niệm Thu, Thiên Di cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cô liếc nhìn Vương Kỳ Nam, cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén của anh vẫn chưa thôi soi mói.
Ngay khi cô định nói gì đó để phá tan sự căng thẳng, Dương Niệm Thu lại lên tiếng, lần này đầy sự hứng khởi: “Hai đứa đã kết hôn rồi, mẹ rất mong chờ ngày mà mẹ có cháu bồng đấy nhé!” Bà nói xong thì quay sang nhóm bạn, cười rạng rỡ như thể mọi chuyện đã định sẵn.
"Đứa con dâu này thật xinh đẹp, đúng không các chị em?"
Hội bạn của bà cũng đồng loạt gật đầu, khen ngợi không ngớt.
Thiên Di bị choáng ngợp bởi sự chú ý quá mức này.
Cô cười gượng nhưng trong lòng thầm gào thét.
[ Cháu ư? Lại thêm chuyện này nữa sao?]
Vương Kỳ Nam, mặc dù vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều, dường như anh đã quá quen với những lời nói như vậy từ mẹ mình.
Thiên Di cảm thấy bất lực, cô không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình từ giờ sẽ đi về đâu.
Ngay lúc đó, một tiếng nói vang lên từ phía sau:
“Chúc mừng hạnh phúc, Vương tổng!” Một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc lịch lãm tiến lại gần, giọng điệu châm biếm không hề che giấu.
Thiên Di quay lại nhìn, và ngay lập tức nhận ra nhân vật này.
[Trời đất, đây chẳng phải là Lâm Hạo Dương – nam phụ phản diện trong tiểu thuyết sao? Anh ta là người luôn ghen tị với Vương Kỳ Nam và sẽ làm mọi cách để phá hoại hạnh phúc của anh.]
Lâm Hạo Dương tiến tới gần hơn, ánh mắt như muốn khiêu khích.
“Không ngờ Vương tổng lại kết hôn chóng vánh như vậy.
Cô dâu thật xinh đẹp, nhưng không biết có giữ chân được anh lâu không?” Lời nói của anh ta đầy ám chỉ, khiến không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.
Vương Kỳ Nam nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Dương, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
"Lâm Hạo Dương, cậu quá rảnh rỗi đến nỗi phải lo chuyện của người khác rồi à?"
Thiên Di cảm thấy mọi thứ bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Không thể để chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát!
Cô nhanh chóng lên tiếng, cố gắng cắt đứt cuộc đối thoại căng thẳng: “Chúng tôi rất hạnh phúc, cảm ơn anh Lâm đã quan tâm.”
Lâm Hạo Dương nhướn mày, cười nhạt.
"Hạnh phúc? Hy vọng là thật." Anh ta quay người bước đi, để lại một bầu không khí nặng nề phía sau.
Thiên Di thở dài nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cô biết rằng từ giây phút này, cuộc sống của mình sẽ không còn yên bình nữa.
...
Sau buổi lễ dài đằng đẵng, cuối cùng cả hai cũng được phép rời khỏi sự ồn ào của đám đông và trở về nhà riêng của Vương Kỳ Nam.
Thiên Di cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn phải đối mặt với ánh nhìn soi mói từ mọi người.
Nhưng cùng lúc, cô cũng không thể phủ nhận rằng căng thẳng trong cô lại tăng lên khi nghĩ về việc phải đối diện với Vương Kỳ Nam trong không gian riêng tư.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh qua những con phố vắng vẻ, hướng đến một biệt thự rộng lớn nằm giữa khuôn viên cây cối xanh mướt.
Ngồi trong xe, Thiên Di quay đầu nhìn qua cửa sổ, lòng cô không ngừng rối bời.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự.
Căn nhà rộng lớn hiện ra trước mắt với vẻ sang trọng nhưng lạnh lẽo, giống hệt tính cách của người chủ nó.
Người giúp việc đã đứng sẵn ở cửa, cúi chào khi hai người bước xuống xe.
Vương Kỳ Nam không chờ đợi, bước thẳng vào trong nhà, bỏ lại Thiên Di phía sau.
Khi bước vào bên trong, Thiên Di ngạc nhiên bởi sự xa hoa nhưng cũng cảm thấy hơi rùng mình vì sự trống trải và lạnh lẽo của ngôi nhà.
Cô chưa kịp nói gì thì Vương Kỳ Nam đã dẫn cô lên tầng hai, đi dọc theo hành lang dài và dừng lại trước một căn phòng.
“Đây là phòng của cô” anh nói ngắn gọn, mở cửa ra và ra hiệu cho cô bước vào.
Thiên Di nhìn vào căn phòng rồi nhíu mày.
Căn phòng khá đơn giản với một chiếc giường nhỏ, một tủ quần áo và một cửa sổ nhỏ.
Mặc dù sạch sẽ và gọn gàng, nhưng so với sự sang trọng của căn biệt thự, và cuộc sống xa hoa bên ngoài cuốn tiểu thuyết của cô thì căn phòng này trông khá hẹp và thiếu tiện nghi.
Cô quay sang nhìn Vương Kỳ Nam, giọng điệu không giấu được sự khó chịu: “Đây là phòng của tôi? Anh định để tôi sống trong một căn phòng chật hẹp như thế này à? Tôi là vợ anh, dù chỉ là vợ trên danh nghĩa, nhưng phòng này thật không xứng đáng với địa vị của tôi.”
Vương Kỳ Nam nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô.
“Cô đang chê phòng này sao? Cô quên trước kia mình sống ở cái xó nào rồi hả ? ".