"Đến chỗ người mới đi..."
m cuối tiếng hét kéo dài vang lên, trong chớp mắt đè đi âm thanh khác.
Những người giống như đi lao động kia cùng quay người, bước nhanh, reo hò chạy về phía Dư Tử Thanh.
Vẻ mặt đó giống như ông lão nông thôn chuẩn bị đi cày ruộng, thấy cháu trai ruột mấy năm chưa gặp của mình trở về, không kìm được vui sướng.
Lúc đầu óc còn chưa phản ứng, thân thể đã chạy vội đến, sợ muộn một chút thì cháu trai ruột yêu thương nhất sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Dư Tử Thanh không có cảm giác người đến có ác ý, nhưng trong lòng lại có cảm giác không chân thật.
Hắn cúi đầu nhìn lão Dương bên cạnh.
"Lão tiên sinh, bây giờ không phải ta ngã vào huyễn cảnh chứ?"
Lão Dương lắc đầu, sẵn tiện giơ chân trước lên đạp mạnh lên chân Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh cẩn thận lấy sách công thức trong ngực nhìn thoáng qua, xác định có thể xem chữ bên trong, nghe nói trong mộng không nhận ra chữ.
Vậy bây giờ chắc là hắn không phải đang nằm mơ, lại thêm cảm giác đau buốt khi ngón chân bị giẫm truyền đến, chắc hẳn tình huống trước mắt là thật.
Vào đúng lúc này, bầy dê đi theo sau lưng vọt ra như ong vỡ tổ, đi giành nhau chút cỏ khô còn sót lại trên đất.
Hán tử mặt đen xông lên đầu tiên bổ nhào vào một con dê rừng gầy gò.
Một tay hắn ta giữ đầu dê, một tay nâng chân sau của dê rừng lên, nhìn phía dưới nở nụ cười.
Tay phải vòng qua bên hông, cầm dao găm đặt ở hàm dưới con dê rừng.
Dao găm rạch hàm dưới, trong chớp mắt tạo thành vết thương dài hơn một thước, máu tươi nóng hổi chảy ra.
Dê rừng yếu ớt hoảng sợ kêu lên nhưng vẫn không tránh thoát, hán tứ mặt đen không ngừng tay, tay phải tiếp tục rạch bụng dê rừng.
Trong một hai phút ngắn ngủi đã rạch da con dê ngày ra, hắn ta lắc cổ tay một cái, dao găm lại quay về vỏ da bên hông.
Hắn ta đưa tay tách da dê, dùng sức xé ra hai bên, tiếng vang da bị xé rách hòa với máu tuôn ra.
Con dê rừng kia gào lên thê thảm, nghiêng đầu sau đó không còn tiếng động.
Hán tử mặt đen thấy dê rừng không giãy dụa nữa, động tác của hắn ta càng nhanh hơn, cứng rắn xé da dê rừng xuống.
Hắn ôm da dê đẫm máu dùng sức kéo, cuối cùng da còn dính trên đầu dê cũng tróc ra.
Trong phút chốc, con dê rừng không còn da ngã xuống đất, biến thành nữ nhân người đầy vết máu, không một mảnh vải che thân, thân hình gầy gò.
Hán tử mặt đen nhếch miệng cười to, ôm nữ nhân không biết sống hay chết chạy như bay về phía đồi.
"Hắc Oa, tên khốn này đừng chạy!"
Ở phía sau vang lên tiếng mắng chửi, có ông lão vác cuốc bằng sừng dê tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.
Đáng tiếc, hán tử mặt đen kia đã đi vào hầm ngầm trong đất biến mất không thấy gì nữa.
Ông lão mắng mấy câu, không có ý định đuổi theo nữa.
Sau lưng có người chạy tới dường như không cảm thấy kỳ lạ, còn có người cười mắng mấy câu.
Mà điều khiến Dư Tử Thanh cảm giác mờ mịt còn ở phía sau, tiếp theo có người khiêng gậy gỗ, có người cầm dây gai, sau khi đến chỗ nhanh chóng dựng một cái giá lên.
Có người đang xua đuổi bầy cừu, có người đang mài dao, có người trói chặt bốn chân dê rừng lên giá gỗ.
Treo lên, lột da, dê không có da hóa thành hình người, chịu nỗi khổ lột da bị người ta vác đi.
Không phải chịu đau đớn, chết tại chỗ cũng bị người ta khiêng qua một bên, chất thành đống như rác rưởi.
Trong chốc lát, cảnh tượng trở nên sôi sục, giống như phiên chợ ở nông thôn.
Nhưng Dư Tử Thanh cảm thấy càng giống như dây chuyền sản xuất vô cùng trật tự, hiệu suất cao, trôi chảy.
Lột da xong vẫn còn sống có người reo hò, có người cướp giật, nhưng chết rồi sẽ bị ném qua một bên.
Thậm chí trong đó pha tạp vài con dê rừng bị lột da, có người nhanh chóng nhóm lửa, dựng lên nồi lớn đủ để tắm.
Dường như không ai cảm thấy cảnh này kỳ lạ cả.
Ngoại trừ Dư Tử Thanh.