Trở lại khe núi, Dư Tử Thanh hơi còng lưng, quấn chặt tấm áo khoác chắp vá, nằm cạnh đống lửa.
Không bao lâu sau, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn mơ màng thấy có bóng người lay động.
Dư Tử Thanh không nhúc nhích, hô hấp đều đều, chỉ hé mắt ra một chút, lẳng lặng quan sát.
Một gã đàn ông có mụn ruồi dê mọc lông bên má trái đi non nửa vòng quanh chỗ trú, tay ôm một con dê non gầy trơ xương, rón rén đi ra ngoài.
Mượn ánh lửa mờ mờ, Dư Tử Thanh có thể thấy con dê non kia rũ đầu, chẳng biết có phải đã chết rồi không.
Người này vừa rời chỗ trú tạm thì thấy có thêm vài bóng người lẳng lặng theo sau, vừa ra dấu yên lặng vừa đi.
Mà trong chỗ trú, đến cả gã xăm hình rắn, người canh gác cuối cùng, cũng đã say ngủ.
Dư Tử Thanh thầm thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Hắn không biết nên bái phục sự dũng cảm của mấy người này hay nên thương cho vận mệnh sau này của họ nữa.
Quả nhiên, mấy người kia vừa đi được khoảng hơn mười trượng, Dư Tử Thanh đã thấy một chiếc dây thừng đen nhúc nhích như con rắn đen, trườn vang tiếng xào xạc, đi theo họ.
Hán tử cõng cừu non như bị ngáng chân, lảo đảo ngã sấp xuống.
Y chống hai tay xuống đất, định đứng lên thì con dê non gầy còm trên lưng y đã hóa thành một tấm da dê khoác lên người y.
Dây thừng đen lẳng lặng trườn đến, quấn vào cổ hắn.
Một người cao bảy thước, cứ thế bị dây thừng đen kéo vào bóng tối, không ú ớ được gì.
"Be be...!be be..."
Sau tiếng be be hoảng sợ là tiếng nổ vang trong đêm.
Đống lửa chợt phừng phừng lên, bấy giờ mới thấy gã tráng hán mặt xăm hình rắn nhờ ánh lửa chiếu rọi, chẳng biết gã đã đứng đó từ bao giờ.
Tay gã nắm dây thừng đen, bên kia là một con dê rừng trắng.
Bên má trái của con dê có một nhúm lông đen tròn.
Hình dạng như nốt ruồi bên má trái của người kia.
Thấy bóng gã xăm hình rắn cười lạnh đi ra, mấy người còn lại đều tỏ vẻ hoảng sợ, lúng túng quơ con dao ngắn không biết vớ đâu ra, đâm vào người gã.
"Keng."
Tiếng kim loại va chạm rung động, có thể thấy nơi mà con dao vung tới vẫn bóng loáng, thậm chí còn chẳng rách da.
Ánh lửa phừng cháy chợt tắt, mọi thứ lại rơi vào bóng tối.
Không lâu sau, Dư Tử Thanh thấy gã tráng hán xăm hình rắn trở về, dây thừng đen trong tay gã có bảy, tám con dê rừng gầy trơ xương.
Lặng ngắt như tờ, mọi thứ dường như đều trở về bình thường.
Quá nửa đêm hình như còn lạnh hơn cả hôm qua.
Dư Tử Thanh lạnh quá nên thức giấc, đành lại gần đống lửa hơn một chút, đến gần mấy cái lò sưởi hình người kia một chút, cuối cùng mới thấy đỡ lạnh.
Nhưng đến khi sáp lại gần thì hắn hết buồn ngủ.
Nương ánh lửa, Dư Tử Thanh lấy một cuốn sách ố vàng ra, đốt than đen làm bút, tô tô vẽ vẽ lên cuốn sách đó.
Gã mặt xăm hình rắn gác đêm đang ngồi bên đống lửa, nhìn sang, thấy trên bìa sách chỉ đề đơn giản "dạy nấu ăn", không có gì đáng ngạc nhiên nên quay đầu, lấy một con bọ cạp đen ra bỏ vào mồm.
Dư Tử Thanh lật sách dạy nấu ăn ra, phần lớn trong đó là những văn tự rất phức tạp, giữa những con chữ ấy lại có chữ Hán cực nhỏ mà hắn quen thuộc.
Biệt danh: Mặt xăm hình rắn.
Tên thật: Hoắc Nhĩ Cách Đạt (dịch âm), nguyên văn **** (bôi đen).
Thân phận: tộc nhân bộ lạc Ban Đồ (đã bị diệt), Nhân Nha Tử, tà tu ăn thịt người, người liên lạc tầng bảy (không biết thế lực).
Thông tin chính: Bộ lạc bị tiêu diệt, đi khắp đồng hoang, vô tình nhặt được một bản công pháp tàn khuyết tên "Ngũ Độc Thường Văn", bắt đầu con đường tà tu Nhân Nha Tử.
Thường dùng độc (hẳn trong vật tư có rất nhiều độc trùng, độc rắn, độc kiến, cần có để tu hành).
Tu tà pháp, Tạo Súc.
Điều khiển dây thừng, dây thừng đen được bện từ tóc và lông dê chủng loại nào đó, pháp khí cần cho tà pháp Tạo Súc.
Sau đó, Dư Tử Thanh tiếp tục bổ sung:
Đao thương bất nhập, không phải xác thịt thường, không hít không khí để sống, cần dùng độc để thúc đẩy tu luyện, độc cũng có thể xem như mana.
Cái này là do hắn mới quan sát được.
Hắn thấy gã dùng độc để tu luyện nhiều rồi, nhưng sau khi ra tay cần dùng độc để nhanh chóng bổ sung mana là phỏng đoán của hắn thôi.
Tất cả các chỗ hở trên cả trang công thức nấu ăn đều được lấp đầy bởi những chữ Hán lít nhít, tường tận chi tiết thông tin về gã có hình xăm rắn trên mặt.
Xong xuôi đâu đấy, Dư Tử Thanh cất sách dạy nấu ăn đi rồi nhìn thanh kiếm rỉ trong lòng.
Thân kiếm và vỏ kiếm đều rỉ sét, cho thấy đã hoàn toàn hỏng rồi.
Nhưng lúc này đây, phần rãnh hở rỉ cứng trên thân kiếm và vỏ kiếm có vẻ hóa thành bụi, từ từ tróc ra.
Dư Tử Thanh chợt thở phào, cơ thể lúc nào cũng căng cứng giờ đây đã nhẹ nhõm đi một chút.
Thu thập tin tức từng chút một, hiểu rõ những kẻ mạnh kia là cực kỳ cần thiết chứ nói chi, bây giờ nó còn là át chủ bài ảnh hưởng đến việc hắn có giữ được mạng hay không.
Mặc dù hắn chỉ là một người bình thường, không, hiện giờ hắn chỉ là một con gà sắp chết đói, còn chẳng bằng người bình thường.
Nhưng chỉ cần biết những thông tin cần thiết về đối thủ, vậy thì hắn chỉ cần ra tay là gần như vô địch.
Qua mấy tháng tìm tòi, đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng đạt đủ điều kiện để chiến với gã mặt xăm hình rắn.
Tiếc là những mục phân tích hãy còn tương đối sơ sài, chỉ có thể tạm thời phân tạm thời các mục như tên thật, thân phận, lai lịch, phương pháp tu luyện chủ yếu, thứ am hiểu hay lá bài tẩy của kẻ đó.
Nhưng mỗi mục nội dung cần cụ thể thế nào vẫn chưa thể xác định, thậm chí Dư Tử Thanh còn cảm thấy hẳn là còn một số yêu cầu mà hắn chưa liệt kê ra được.
Dư Tử Thanh ngẩng đầu nhìn gã xăm hình rắn, hơi híp mắt, thần kinh luôn căng thẳng giờ đây cuối cùng cũng được thả lỏng.
Chí ít thì từ giờ, cái mạng nhỏ của hắn không còn bị người ta nắm hết trong tay nữa.
Lấy bút than ra, hắn bôi đen hết chữ, chỉ bổ sung trên đầu.
"Gã xăm hình rắn, vô hại."
Sau đó hắn lật sang trang kế tiếp, tất cả thông tin trong trang này đều đã bị bôi đen, chỉ còn lại mỗi một câu:
"Gã mặt sẹo, vô hại."
Lật thêm hai trang nữa cũng tương tự.
Dư Tử Thanh túm chặt áo khoác, nằm sát đống lửa rồi chìm vào giấc ngủ.
Lần này, hắn ngủ yên hơn nhiều.