Dư Tử Thanh đi ra khỏi sơn cốc hẹp dài ngóng nhìn sương mù phía trước, trong lòng biết rõ chắc hẳn quặng mỏ Cẩm Lam này không giống lời đồn hắn nghe ngóng được lúc trước.
Ít ra nhiệt độ nơi này ấm áp hơn nhiều, người sẽ không bị chết cóng.
Song, hắn nghĩ đến chuyện chưa từng nghe những người môi giới nhắc đến đến nữ quỷ gặp lúc trước và mảnh rừng ăn thịt người kia.
Dựa theo tính cách mấy người môi giới kia, có lẽ bọn họ không thể nào đi ra khỏi vực sâu Tuyệt Vọng.
Nói cách khác, chắc là lần trước mấy cường nhân kia đến chưa xảy ra biến cố này, chuyện này chỉ xuất hiện gần hai tháng nay.
Mà trong huyễn cảnh này lại xuất hiện những người khác, nhìn tướng mạo rõ ràng có tướng ăn thịt người nhưng không nhìn ra tu tập tà pháp đặc biệt.
Như vậy có thể suy đoán, hai ba tháng trước, nơi này từng xuất hiện biến cố dẫn đến nơi đây khó tự cấp tự túc, chắc chắn thiếu thứ cơ bản nhất là thức ăn.
Không, chắc chắn là thiếu nghiêm trọng.
Nếu không, không bị ép đến mất lý trí, sắp chết đói, không thể nào người có tướng mạo ăn thịt người lại tụ tập xuất hiện.
Còn nữ quỷ kia trước kia chết sẽ không quyết đoán vứt đứa bé trong bụng mình xuống vách đá rất sâu.
Dư Tử Thanh bước chậm lại nhìn về phía trước, trong lòng hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng phải đi.
Vẵn là câu nói kia, ít nhất sẽ không bị chết đói.
Cho dù bị đao chém chết, bị yêu ma nuốt sống cũng tốt hơn bị chết đông cứng, chết đói trong trời đông ở nơi hoang dã.
Sợ đông lạnh, sợ đói.
Trước tiên dừng chân ở quặng mỏ, đối với vài nhân vật lớn, mỏ Cẩm Lan rất quan trọng, đương nhiên sẽ có người mạo hiểm đến đây.
Dựa theo ý kiến của mấy tên cường đạo tà đạo lì lợm kia, với thực lực của bọn hắn chỉ có thể làm người môi giới ở nơi vắng vẻ hoang dã này.
Bọn hắn được lão tiên sinh ở phương Nam kia nhắc nhiều lần, gọi là thần triều Đại Càn, người có thể đến nơi này chắc chắn càng mạnh.
Lại thêm ở ngàn dặm hoang dã xuất hiện biến cố, cho dù trước đó tình hình thế nào, chắc chắn bây giờ sẽ có người thừa dịp thăm dò mỏ quặng Cẩm Lam, chắc chắn sẽ không phải một hai người đến nơi này.
Đến lúc đó phải nghĩ trăm phương ngàn kế, nhìn xem phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi hoang dã này đi đến phương Nam ấm áp.
Đây là lựa chọn tốt nhất, dù sao Dư Tử Thanh đã chịu đủ thời tiết lạnh lẽo như sắp chết cóng này rồi.
Đây mới là kề hoạch gần đây, mà trước mắt phải làm sao mới có thể đặt chân đến quặng mỏ.
Lúc Dư Tử Thanh còn đang suy nghĩ, lão Dương cắn áo khoác của Dư Tử Thanh, nhìn thoáng qua phía trước, lắc đầu với hắn.
"Lão tiên sinh, ý ngươi bảo là ta đừng đi? Hay là muốn ta cẩn thận thăm dò trước?"
Lão Dương trầm mặc một chút, lắc đầu.
Dư Tử Thanh hiểu lo lắng của lão Dương, nhưng không thể nào không đi được, đã đi đến đây không còn nơi nào khác đi được cả.
Đi thăm dò càng bị quỷ kéo, chỉ có một mình hắn tay trói gà không chặt, yếu ớt sắp chết đói trong mùa đông lạnh.
Muốn che giấu tung tích lại thăm dò những điều chưa biết bên trong không thể nào đùa được.
Nếu bên trong có người sống, sau khi để lộ tung tích càng giống như kẻ có ý xấu và sợ hãi.
Nghĩ lại tình cảnh gặp nữ quỷ, sợ hãi giống với trở thành thức ăn.
Sau khi cân nhắc một phen, Dư Tử Thanh vẫn có ý định đi quang minh chính đại đi vào, cho dù tình hình thế nào cũng phải giả vờ mạnh mẽ trước.
Dư Tử Thanh kéo lão Dương, dẫn bầy dê còn lại tiếp tục đi lên.
Khi đi ra khỏi sơn cốc này, nhiệt độ lại tăng lên lần nữa, bất chợt phía trước vang lên tiếng đinh đinh đương đương giống như sương mù tan ra.
Trong thế giới tĩnh mịch bỗng nhiên xuất hiện cơ hội sống.
Khắp nơi có vẻ hoang vu, trên đất có cỏ khô thưa thớt tô điểm.
Ở nơi cao hơn, trên mặt đất xuất hiện cửa hang, có người đang ra vào từng cửa hang đó.
Ở nơi xa hơn một chút có thể nhìn thấy trên sườn núi bị đào từng mảng lõm vào, bên ngoài đắp miếng đất lên nhìn qua giống như hang động trú ẩn bản thô sơ.
Hắn ngửi được mùi lửa cháy, cũng ngửi được mùi thơm thức ăn nóng hổi, cũng thấy người khiêng cuốc sừng dê đi về nơi sâu, nghe thấy người dùng giọng địa phương hét lớn gì đó.
Dư Tử Thanh dừng lại không đi qua, nói thật hắn vẫn không nghĩ đến nơi này sẽ có tình cảnh này.
Bình yên như đang nằm mơ vậy.
Dư Tử Thanh đứng vững mấy giây, ở nơi xa đã có người phát hiện ra hắn.