Ra khỏi sơn trang, Tô Tiện Nhiễm đột nhiên run lên, không thể khống chế được thân mình nữa, nàng ngã xuống mặt đất, miệng phun ra một dòng máu đỏ tươi.
Một tay nàng chống thân mình, nửa quỳ trên mặt đất, một tay thì lau vết máu ở khóe miệng, hơi thở hổn hển, lại ngẩng đầu nhìn xem trời đã sáng chưa, mới run rẩy đứng lên, tìm phương hướng mà đi.
Tuyết Vô Ưu nội công thâm hậu, đánh nàng một chưởng, cơ hồ đã cắt nát một nửa kinh mạch của nàng, chỉ sợ võ công của nàng cũng không thể phát huy đến mức tận cùng được nữa.
...
Nhạn Nhi nhìn ra dương quang, trong lòng vô cùng lo lắng, Tuyết Thương sơn trang cách Hữu tướng phủ khá xa, nhưng tiểu thư lại đi rất nhanh, cũng đã phải trở lại rồi chứ, chẳng lẽ tiểu thư đã xảy ra chuyện?
Nhạn Nhi đi vào trong viện, chạy ra con đường nhỏ phía trước sân, thấy trên đường không có người, lại trở lại phòng, cứ tưởng tiểu thư đã vào từ sau viện, nhưng mà nhìn vào trong phòng, chỉ là một gian trống rỗng.
Nhạn Nhi đứng ngồi không yên, nàng chưa từng có ngày nào lo lắng quá giống như hôm nay, trước kia tiểu thư cũng thường xuyên nữ phẫn nam trang trốn ra ngoài, hơn nữa lại là đi tận mấy tháng, nàng cũng không lo lắng nhiều, nhưng, hôm nay lại thế nào mà nàng không thể tĩnh tâm được, tựa hồ giống như có dự cảm bất lành.
"Nhạn Nhi ~" tiếng la từ cửa truyền đến, Nhạn Nhi giật mình, vội vàng chạy ra, đã thấy có một đám người đứng ở sân cửa, bất quá, đều là mấy người gặp ngày hôm qua .
Lý Phù Mạt cùng Tô Uyển Dung tiến lên trước đứng, cái vị di nương đứng phía sau họ, bọn nha hoàn thì đánh đứng ở cuối mà nhìn. Toàn bộ dấu vết trên mặt Tô Uyển Dung đều bị tiêu trừ, dưới hai mắt của nàng có quầng thâm trông thật giống như gấu trúc, hẳn là một đêm mất ngủ.
Con ngươi thanh tú của Nhạn Nhi khẽ mị lại, nhìn thấy Tô Uyển Dung từ đường đi ra, nàng đại khái cũng hiểu được rằng nếu lão gia mà biết được chuyện này thì chắc chắn bọn họ sẽ bị trách cứ, vì vậy nên họ mới đến đây ‘làm thân’, bịt miệng tiểu thư lại, thật đúng là không thể khinh thường a.
Tay Lý Phù Mạt đang cầm một cái đại hòm tứ phương, bà ta đi lên trước, hỏi Nhạn Nhi: "Nhạn Nhi, tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư ngày hôm qua thiếu chút nữa bị mấy người bóp chết, vẫn chưa tỉnh lại!" Nàng không khách khí nhìn Tô Uyển Dung.
Lý Phù Mạt sắc mặt tái nhợt, bà ta đã rất vất vả mới khuyên Tô Hoán Thanh không đến đây, nếu để hắn biết Tô Tiện Nhiễm không được đối xử tốt, nói không chừng lại tức giận.
"Nha đầu kia, mới sáng tinh mơ lại nói là cái gì mà ‘bị bóp chết’ , là điềm xấu đó a." Bà ta nhẹ nhàng trách cứ Nhạn Nhi một câu, còn nói thêm: "Đi dìu tiểu thư đứng lên đi, hôm nay cũng không sớm nữa, ta cùng ba vị di nương vì nàng mà làm nhất kiện mũ phượng và khăn quàng vai, ngươi thử cho nàng xem, nếu không vừa, chúng ta sẽ sửa lại."
Trong mắt Nhạn Nhi lướt qua một sự khinh bỉ: ngày thường sao không thấy các ngươi đối tốt với tiểu thư như vậy? Rõ ràng là sợ ngày mai tiểu thư tiến cung, đem chuyện này nói cho hoàng thượng... Hừ!
"Nhạn Nhi, còn không mau đi?" Thấy Nhạn Nhi không nhúc nhích, Lý Phù Mạt liền thúc giục nàng.
Nhạn Nhi tựa hồ hoãn lại đây vì tiểu thư vẫn chưa có trở về a, linh khí đại chớp mắt, liền nói: "Di thái thái (vợ bé), hay là người cùng các vị di nương vào trong này đợi, tiểu thư thân mình không ổn, còn chưa có tỉnh lại, nếu bị đánh thức , khẳng định sẽ tức giận."
"Kia ~ chúng ta ngồi trong sân đợi chút đi."
Nhưng nhỡ đâu Tô Hoán Thanh giải quyết xong công việc rồi lại đến đây thì sao, Lý Phù Mạt vội vàng , trực tiếp vòng qua Nhạn Nhi, bưng hộp gỗ, liền đi đến gian phòng nghỉ.
"Nhạn Nhi, tiểu thư còn không có đứng lên sao?"
"Nhị phu nhân ~ tiểu thư nàng..."
Nhạn Nhi lấy song chưởng che ở trước người Lý Phù Mạt, không cho bà ta đi vào.
"Nhị phu nhân, tiểu thư không thể bị người quấy rầy!"
"Tránh ra!"
Lý Phù Mạt đã đợi nàng lâu như vậy, muốn xin lỗi Tô Tiện Nhiễm, nhưng ngược lại cũng có một chút tức giận, bà ta tốt xấu cũng là trưởng bối, cho dù Tô Tiện Nhiễm thân mình không tốt, cũng không nên để cho bà ta và các vị di nương phải chờ lâu như vậy cơ chứ.
"Nhạn Nhi, nhớ thân phận của ngươi đi, đừng tưởng rằng ngươi đi theo hầu Nhiễm nhi, sẽ không có người nào quản được ngươi ."
"Đúng vậy a, một tiểu nha đầu mà dám ngăn cản đường đi của chủ nhân, thế này còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ Nhiễm nhi không giáo dục ngươi sao?" Ba vị di nương khác từ nãy đến giờ mới lên tiếng hùa theo Lý Phù Mạc .
Nhạn Nhi vội vàng quỳ xuống, ủy khuất mà nói: "Nhị phu nhân, các vị di thái thái (vợ bé), Nhạn Nhi không dám, chỉ là tiểu thư thật sự không thể ra đây, bệnh của nàng càng ngày càng nghiêm trọng , tối hôm qua còn ho ra máu , nàng thật sự không thể bị người quấy rầy a ~ "
Nhưng, Nhạn Nhi vừa nói xong một câu này, âm thanh ồn ào trong viện đột nhiên nhỏ dần, ngay sau đó, nàng nghe được một giọng nam mang chút tức giận truyền đến:
"Nhạn Nhi, đứng lên!"
Nhạn Nhi liền đứng lên, cúi đầu, dùng tay áo lau lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên, đắc ý mà cười, "Hức hức Lão gia ~ "
Lý Phù Mạt chợt kinh giật, quay đầu lại đã thấy Tô Hoán Thanh mặt giận dữ hướng tới phía bà ta, hắn nhìn lướt qua Tô Uyển Dung đang đứng một bên, nhưng ngay lập tức, tầm mắt lại chuyển qua trước người của bà ta, nhẹ giọng quát: "Ngươi tới đây làm gì?"
Bà ta bị hắn quát thì hoảng sợ, chiếc hòm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, cũng may hai tay nàng vẫn giữ được nó, các đốt ngón tay run lên mà nói:
"Lão... Lão gia, ta tới là muốn đưa cho Nhiễm nhi mũ phượng và khăn quàng vai."
Sắc mặt Tô Hoán Thanh mới hạ xuống một chút
"Giao cho Nhạn Nhi cũng được, ngươi hãy chờ Nhiễm nhi tỉnh lại rồi thử cho tiểu thư."
Lý Phù Mạt khóe miệng kéo lên, nói: "Lão gia, ngày mai Nhiễm nhi sẽ tiến cung , nếu không mặc thử bây giờ, chỉ sợ không kịp, huống chi, nếu không vừa, thì bọn thiếp còn phải sửa."
"Đúng vậy, lão gia, vì quần áo của Nhiễm nhi, mà bọn thiếp trắng đêm không ngủ." Vài vị di nương một bên phụ họa , còn nhất trí cử chỉ, đôi mắt đều cố khuyên nhủ Tô Hoán Thanh.
Nhạn Nhi nhìn trộm vào phòng, vẫn không có động tĩnh, hơi hoảng hốt. Đã đến lúc này, nếu ngay cả lão gia cũng lên tiếng , thì nàng cũng không có cách nào nữa.
"Hừm, vậy cùng nhau vào xem đi."
Nói xong, Tô Hoán Thanh đi lên trước, hướng tới phòng của Tô Tiện Nhiễm, Lý Phù Mạt và đám người kia liền đi theo sau, Nhạn Nhi cố gắng chạy chậm lại, đi lên phía trước, nói là muốn mở cửa, nhưng tay lại dừng lại, không dám đẩy ra.
"Nhạn Nhi, sao ngươi còn không mở cửa?" Tô Uyển Dung khinh quát một tiếng.
Nhạn Nhi tay run lên, càng không dám đẩy cửa ra.
Tô Hoán Thanh có chút nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Tô Uyển Dung: "Câm miệng!"
Tô Uyển Dung bị ủy khuất, nhưng nhìn thấy Nhạn Nhi chậm chạp không chịu mở cửa, trong đã lòng nghi hoặc nay lại càng nghi ngờ hơn, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sự ghê rợn trong mắt nàng liền được biểu lộ.
"Có ta ở đây, ngươi đừng sợ. Mau mở cửa đi!" Tô Hoán Thanh lo lắng nhìn Nhạn Nhi bị dọa, tay nàng vẫn run lên, đành phải mở miệng.
"Không... Nhạn Nhi vẫn sợ, lão gia..." Trong lòng Nhạn Nhi lo lắng, run run.
Nhưng mà, đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng động.
"Khụ khụ khụ, là cha đến đây sao?"
"Tiểu thư ~" Nhạn Nhi kinh hô một tiếng, liền đẩy cửa đi vào, đã thấy Tô Tiện Nhiễm nằm nghiêng ở trên giường, tay trái của nàng quấn lấy một cái ti quyên màu trắng, che môi, theo cơ thể phập phồng mà đong đưa .
Chỉ là sắc mặt của nàng so với trang giấy còn muốn trắng hơn, có chút động môi, dòng máu đỏ tươi theo khăn tay chảy xuống, hương vị ngọt tinh dần dần tản ra, Nhạn Nhi không khỏi ở trong lòng cảm phục, tiểu thư giả bệnh càng ngày càng giống ấy a
~Nàng vội vàng chạy đến chỗ Tô Tiện Nhiễm, khóc lên: "Hức hức, tiểu thư sao người lại ho ra máu a? Hức hức..."
Thanh âm rất bi thảm, mọi người nghe được đều thấy thương tâm.