Tô Hoán Thanh vừa tiến vào đã thấy Tô Tiện Nhiễm sắc mặt tái nhợt , có máu đông ở khóe miệng mà đau lòng liền sai người đi mời đại phu.
Tô Tiện Nhiễm ngăn hắn lại: “không cần đâu phụ thân…khụ khụ Nhạn Nhi dìu ta đứng lên”
Đương nhiên là không cần rồi, nàng đang bị nội thương mời đại phu đến xem thì chuyện của nàng lập tức bị vạch trần sao?
Khi Nhạn Nhi dìu nàng đứng lên, nàng nặng nề cau mày, từ đôi môi không có huyết sắc bật ra tiếng rên rỉ nhỏ, Nhạn Nhi cũng cảm nhận được nàng bất thường có chút lo lắng.
Nhạn nhi lấy một cái áo choàng màu trắng phủ lên người nàng, đỡ nàng dựa đầu vào giường, ở sau lưng nàng kê cao gối : “ tiểu thư, khó chịu lắm sao?”
“khụ, khụ ta không sao, ngươi đem dược ta thường hay ăn mang đến đây” nói xong với Nhạn Nhi, nàng nhìn người ngoài cửa: “di nương đều vào ngòi xuống đi khụ, khụ…”
Trong không khí ngọt mùi càng ngày càng nặng, tam phu nhân, tứ phu nhân, ngũ phu nhân sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng lắc đầu xua tay:
“Không cần, chúng ta chỉ tới đây thăm tiểu thư một chút, hiện trong viện còn nhiều việc chưa xong….lão gia, chúng ta cáo từ đi trước”
Còn chưa nói xong, đã chạy nhanh như chớp. Còn đứng đấy một lúc nữa, sẽ có khả năng bị lây bệnh, các nàng chưa muốn tìm cái chết nha
~“Nhiễm nhi, các di nương cũng đã vất vả, suốt đêm làm cho ngươi lễ phục....” Tô Hoán Thanh không đành lòng làm cho Tô Tiện Nhiễm Thất vọng đành phải an ủi.
Tô Hoán Thanh đau lòng liền chuyển đề tài : “Sẽ không, ngươi xem xem các di nương cũng vì ngươi làm áo cưới…” Chuyển ánh mắt, làm cho Lý Phù Mạt cầm kiện quần áo lên.
Hòm mở ra, màu đỏ chói mắt chiếu sáng một vùng, cầm quần áo lên sáng lòe phụ tùng chắc cũng hứa hẹn sự vinh dự của hỉ phục, nhưng lại làm cho lòng người lạnh ngắt.
“Khụ khụ, đa tạ Nhị di nương, nhưng là Nhiễm nhi tiến cung nên không cần mũ phượng khăn quàng vai, vẫn là…vẫn là lưu lại cho Dung nhi dùng đi” nàng suy yếu vô lực nói.
Trên mặt Lý Phù Mạt một chút không hờn giận lướt qua: nữ nhi của nàng, khi xuất giá tự nhiên sẽ có áo cưới tốt, thế nào cũng không dùng đồ nàng không cần “đây là làm cho ngươi, Dung nhi cũng sẽ có, yên tâm đi”
“haha.” Tô Tiện Nhiễ lộ ra nụ cười tái nhợt, nói “đúng vậy, là ta đã quên,Dung Nhi thích Tần Vương, sườn phi thì không thể mặc giá y màu đỏ sẫm, quần áo này cũng là không thích hợp với nàng, khụ khụ khụ…”
Vẫn chưa nói chuyện Tô Uyển Dung bị nàng làm cho tức giận đem răng cắn khanh khách, nhưng lại không thể phát tác, bây giờ nàng hận không thể lập tức bóp chết Tô Tiện Nhiễm
Trên mặt Lý Phù Mạt cũng có chút không nhịn được, đều nói nhân chi tướng tử, miện lúc nào cũng nói việc thiện, nhưng vì sao Nhiễm nhi này há mồm, càng ngày càng điêu?
Được rồi, xem nàng sắp cách thế phân thượng (). Nhẫn nhịn nàng một chút vậy.
Tô Hoán Thanh có chút có chút xấu hổ, cũng không có thiên vị mà giúp ai, chính là một vài câu an ủi Tô Tiện Nhiễm, liền màng theo mẹ con Lý Phù Mạt rời đi
Nhìn thấy Tô Tiện Nhiễm bị thương nặng như vậy, Nhạn Nhi tự nhiên có chút đau lòng, nên là càng tận tâm hết sức chiếu cố nàng, không để cho người khác vào quấy rầy, trong lòng của nàng cũng hận Tuyết Vô Ưu thấu xương mắng hắn vài lần trong lòng.
Cái gì mà thiên hạ đệ nhất trang chủ, rõ ràng là thiên hạ đệ nhất tiểu nhân, giám đánh lén tiểu thư, còn đánh tiểu thư bị trọng thương, hừ, lần sau đừng để nàng gặp, nếu không….
"Nhạn Nhi... Sắc trời không còn sớm , trang điểm cho ta đi." Nhìn lại trời đã dần sáng, nàng đỡ thân mình ngồi dậy, hôm nay, là nên tiến cung rồi.
Nàng diện quần áo màu trắng, quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm kiện áo màu trắng hồ cừu, ba ngàn tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản cố định, không có thêm phụ tùng dư thừa, một chiếc khăn màu trắng che mặt, được Nhạn nhi đỡ ra khỏi cửa Hữu tướng phủ.
Trong tám năm nàng tới đây, đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận nữ nhi ra cửa.
Đứng ở cửa, sớm đã có một xe ngựa chuyên dùng trong hoàng gia, bồn ma ma cung kính hành lễ với nàng, giúp nàng lên xe, lại nói với Tô Hoán Thanh vài câu chúc mừng, liền mang người hướng hoàng cung mà đi.
Nhạn Nhi cùng Tô Tiện Nhiễm ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng lấy tay nhẹ nhàng vồ về lưng nàng, tựa hồ là đang an ủi nàng, kỳ thật, nàng cũng là đang an ủi chính mình, tiểu thư như thế này, khẳng định sẽ có hành động khác đi, nàng chỉ hy vọng,sẽ không xảy ra sự cố...
Dọc đường đi, vài vị ma ma thay phiên nhau nói về quy củ trong cung co các nàng biết, xe ngựa thập phần vững vàng không bao lâu liền đến cửa cung.
Sau khi vào cung, từ xe ngựa đổi thành liễn kiệu, Tô Tiện Nhiễm còn chưa phong phi theo lý không nên ngồi kiệu liễn đi trong cung, nhưng mà, hoàng đế liền vì thân thể nàng không tốt, nên cho cung nhân nghênh đón.
Cung nhân đến đón có tiểu cung nữ bốn người, bốn tiểu thái giám, tám thị vệ nâng kiệu, hơn nữa còn có bốn vị ma ma lúc đầu đến đón nàng, tổng cộng có hai mươi người.
Thân mình Tô Tiện Nhiễm không tốt, nên bốn bên kiệu đều là vải Pearl làm thành mành che, sau bức mành che lại dùng tô cẩm làm thành bố liêm.Nhìn thanh thế của kiệu liễn lớn như thế khiến nhóm cung nhân ở trong lòng cảm thán : tân cung phi thực được sủng ái nha!
~Nhạn nhi đi sau liễn, phía trước truyền đến tiếng ho khan không ngừng mà trong lòng một trận rối rắm. Nàng biết, việc Tô Tiện Nhiễm ho khan có một phần là ngụy trang, nhưng là, hơn phân nửa còn lại là chân thật.
Đều cho cái tên Tuyết Thương sơn trang trang chủ chết tiệt kia, cư nhiên không biết thương hương tiếc ngọc như vậy. ( nếu biết thương chắc anh í bị đoạn tụ mất ~^^~)
Khi bọn họ đi ngang qua ngự hoa viên, thời điểm chuẩn bị đến Dài Nhạc cung gặp thánh giá, Nhạn nhi bên tai vừa động, có chút nghiêng đầu, nàng nội công thâm hậu, dĩ nhiên nghe được bên trong bị hoa có động tĩnh.
Vốn nàng không định xen vào việc của người khác, chính là thêm phần phòng bị.
Đột nhiên trong bụi hoa một đạo nhân ảnh đi ra, đủ loại hoa màu sắc từ từ tản ra, theo gió luân chuyển.
“thích khách a!” Mấy cung nhân nhát gan chỉ nghe thấy bên cạnh có tiếng động liền hô to.
Người nọ từ trong bụi hoa bay ra, vội vàng hương kiệu liễn mà tới, Nhạn nhi quýnh lên, đành phải đưa thân ngăn đón phía trước, nhưng năng lực của người kia quá lớn, đánh vào thân thể nàng hơn nữa còn mang theo nàng, tiếp tục hướng tới liễn kiệu.
"Tiểu thư ~" vài vị ma ma, cung nữ, thái giám chỉ có thể sững sờ ở tại chỗ, nhìn một màn này.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, bọn thị vệ đều không kịp phản ứng, đã bị dòng khí cường đại lấn tới.
"Phanh!"
Phấn vải Pearl, toái bố,cánh hoa, vụn gỗ bay đầy trời, các loại bụi đều chặn tầm mắt họ, nhưng mà, bọn họ lại có thể nghe thất Tô Tiện Nhiễm đột nhiên ho khan
"Tiểu thư!" Nhạn Nhi ho nhẹ hai tiếng, nàng bị đâm cũng không nhẹ, nếu không phải cuối cùng thời điểm đánh tới, nàng âm thầm xuất chưởng, chấn vỡ kiệu liễn, chỉ sợ các nàng sẽ làm bị thương rất nặng.
Nhưng tình huống của các nàng bây giờ cũng không tốt, nàng trực tiếp hướng tới làm đệm thịt cho nàng, trên người bị người đè nặng. Mà Tô Tiện Nhiễm cũng ngay trực tiếp nhảy xuống.
“Cút ngay” Nhạn Nhi lấy một tay che trước thân thể của nàng đẩy nàng ra phía sau, đến bên người Tô Tiện Nhiễm nhìn thấy vết máu đen, có chút sợ hãi: “tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
“khụ khụ, không có việc gì!”
Nhạn nhi lấy tay lau đi vết máu bên khóe miệng nàng, đồng thời cũng hung tợn trừng mặt nam tử ở bên kia.