Một lát sau, từ phía cửa đại điện tiến vào một đám người, Hiên Viên Hàn Ngọc liền lôi kéo Tô Tiện Nhiễm đứng sang một bên. Thấy vậy, Nhạn Nhi liền đi theo phía sau hai người bọn họ.
Nam nhân mặc long bào đi đầu đám người lướt qua bọn họ, tất nhiên chính là Đại Tần hoàng đế Hiên Viên Khác. Theo sát sau đó, người mặc phượng bào là hoàng hậu Vũ Văn Vi Nhi, lại sau nữa chính là Đức Phi Lý Quý Miên một thân hoàng y, cả người tỏa ra làn gió thơm mát.
Mà đi theo hầu hạ ba người bọn họ còn có hơn hai mươi cung nhân, mà trong số đó có bốn vị mama đón tiếp Tô Tiện Nhiễm tiến cung hồi nãy. Xem ra các nàng đều đã hướng hoàng thượng bẩm báo.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!" Hiên Viên Khác đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh phượng tháp hành lễ với thái hậu.
"Nô tì bái kiến mẫu hậu!" Hoàng hậu cùng Đức phi cũng cúi xuống hành lễ.
"Tham kiến thái hậu." Cung nhân đi theo hầu hạ Hiên Viên Khác cũng quỳ xuống dập đầu thỉnh an.
Thái hậu nhẹ giọng hô: "Đứng lên đi"
Hiên Viên Khác xoay người, ánh mắt sắc bén quét lên Hiên Viên Hàn Ngọc, nhưng mà lại bị hắn trực tiếp bỏ qua.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, Đức phi nương nương." Hiên Viên Hàn Ngọc ngữ khí thản nhiên, dễ dàng có thể nhìn ra hắn đối với ba người kia không có bao nhiêu cảm tình.
"Thần nữ Tô Tiện Nhiễm gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương, Đức phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Sau đó là tiếng thỉnh an hoàng thượng của Nhạn Nhi cùng cung nhân của Từ An cung.
Hiên Viên Khác ánh mắt dừng ở trên người Tô Tiện Nhiễm. Nàng nửa quỳ, có chút cúi đầu nhưng hắn cũng vừa vặn có thể thấy rõ khuôn mặt nàng: hai hàng mi lá liễu, một đôi mắt long lanh sóng nước, khuôn mặt như hoa sen trắng, đôi môi anh đào đỏ mọng. Tuy rằng không yêu diễm giống như trên bức họa, ngược lại mang đến cho người khác cảm giác vô lực cùng tái nhợt, nhưng trên tổng thể vẫn là rất đẹp, giống như tiên tử không nhiễm khói bụi nhân gian.
Nàng không trang điểm, cứ như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng chọc người đau lòng thương tiếc.
"Đứng dậy đi." Hắn đang muốn đi đến phía trước đem nàng nâng dậy, lại nhìn đến bên cạnh thân thể của nàng đã sớm có thêm một đôi tay, vì thế hắn đành phải dừng lại.
"Tạ phụ hoàng ( hoàng thượng )!"
Đức phi nhìn thấy ánh mắt của Hiên Viên Khác dừng ở trên người Tô Tiện Nhiễm vẫn đều không có rời đi, căm hận đem khăn tay trong tay áo mình vò nát, nhưng mà trên mặt của nàng vẫn mang theo nụ cười tiêu chuẩn.
"Hoàng thượng a, ngươi giữ bí mật thật tốt a, ai gia luôn luôn trách ngươi đã cho nhóm người chúng ta đi Thiên Sơn 18 năm, đem mẫu tử ba người chúng ta quên mất."
Thái hậu đứng lên, Hiên Viên Khác lập tức chạy tới giúp đỡ nàng, nhưng nàng lại mỉm cười nhìn Hiên Viên Hàn Ngọc.
"Mẫu hậu sao có thể nói như vậy, con làm sao có thể quên người đây!"
"Đúng vậy mẫu hậu, hoàng thượng không có lúc nào là không nhớ đến người đâu." Hoàng hậu cùng Đức phi cười phụ họa.
Tô Tiện Nhiễm lúc này mới nhìn đến Hiên Viên Khác. Hắn một thân hoàng y long bào, thân thể gầy yếu, khuôn mặt nghiêm cẩn nhưng dung mạo anh tuấn, nếu không phải trên trán có ba đường nếp nhăn, nhìn qua cũng sẽ không nghĩ hắn đã lớn tuổi. Mày dài hơi xếch, mũi cao môi rộng, râu hình chữ thập kề sát bên mặt. Trông như vậy, hẳn tuổi trẻ nhất định là một mỹ nam.
Trên người hắn tản ra áp lực vô hình, hơn nữa lúc nào cũng tồn tại, làm cho người không thể bỏ qua.
Quả nhiên, nam nhân của Hiên Viên gia đều có khí chất cao quý như vậy.
"Nhưng mà không biết mẫu hậu nói trẫm giữ bí mật là ý gì?"
Thái hậu thản nhiên gật đầu, liếc nhìn qua đôi nam nữ đang ngồi phía dưới, mỉm cười nói: "Hoàng thượng a, ngươi còn tính gạt ai gia? Ngươi không nói, ai gia thật đúng là ghen tị. Thái tử cùng Tần vương đều có phi tử tốt như vậy, nhưng mà cho đến nay tiểu cửu vẫn chưa thú phi, ai gia đang chuẩn bị hỏi ngươi, không ngờ, ngươi đã sớm lo lắng tốt lắm. Ha ha…, này cháu dâu, ai gia thực vừa lòng a!"
Ánh mắtôn hòa của nàng liền dừng ở trên người Tô Tiện Nhiễm.
Nhưng mà khi nói xong những lời này, thái hậu cảm giác được đôi tay đang đỡ nàng hung hăng giật mạnh.
Nàng vẫn bất động thanh sắc, mỉm cười gọi Hiên Viên Hàn Ngọc cùng Tô Tiện Nhiễm lại gần: "Tiểu cửu, mang Nhiễm nhi lại đây."
Nhạn Nhi trong lòng vô cùng bội phục tâm tư của thái hậu. Rõ ràng lúc trước nàng ta thực chán ghét tiểu thư, hiện tại lại giả bộ bản thân vô cùng thích nàng. Này chuyển biến, thật sự rất mau a.
Hiên Viên Khác như cũ không nói gì, ánh mắt sắc bén vẫn đặt ở thân ảnh hai người đang nắm tay nhau, tựa hồ có thể đem bọn họ tách ra.
Tô Tiện Nhiễm ho nhẹ một tiếng, Hiên Viên Hàn Ngọc liền bước chậm lại, không tiếng động phối hợp với nàng.
Tô Tiện Nhiễm lạnh nhạt ngẩng đầu, trong mắt không có một tia sợ hãi, nhìn bóng dáng của hắn. Trong lòng Nhạn Nhi cảm thấy, xấu vương gia thật là người tốt.
Trong lúc mọi người còn chưa lên tiếng, thái hậu lại mở miệng nói: "Ánh mắt của Đức phi thật sự rất tốt. Nhiễm nhi cùng tiểu cửu xác thực rất xứng đôi, ai gia vừa thấy liền yêu thích."
Đức phi vốn có chút vui sướng, đang muốn đáp lời lại đột nhiên cảm thấy rét lạnh, giống như nàng bị một đạo ánh mắt vô hình nhìn chằm chằm, khóe miệng có chút co rút, cứng nhắc trả lời: "Mẫu hậu quá khen."
Nhạn Nhi không nói gì. Nếu như chỉ nhìn bóng dáng của hai người, xác thực sẽ cảm thấy vô cùng xứng đôi. Nhưng mà bọn họ đối mặt với thái hậu, thái hậu đây là coi mắt mình có vấn đề nhưng vẫn nhìn rất tốt sao?
Nhưng mà những lời này Nhạn Nhi cũng chỉ dám để ở trong lòng. Vui buồn không để lên trên mặt, điều này là tiểu thư dạy cho nàng.
"Mẫu hậu..." Hiên Viên Khác định mở miệng giải thích nhưng lại bị thái hậu đánh gãy.
"Hoàng thượng, 18 năm nay, tiểu cửu là do một tay ai gia nuôi lớn. Tuy rằng nó là con của ngươi nhưng ai gia đáp ứng tứ hôn cho nó, điều này không tính là quá đáng đi?"
"Mẫu hậu nói như vậy đương nhiên là được, tất nhiên sẽ không quá đáng, nhưng là…"
Thái hậu lại tiếp tục khéo léo đem đề tài chuyển đi.
"Nhưng mà thân thể Nhiễm nhi đứa nhỏ này mảnh mai, ai gia thật lo lắng a~"
Nói rồi nàng phân phó Thôi mama: "Ngươi đem một gốc tuyết liên Thiên Sơn ai gia mang về lại đây, đưa cho Nhiễm nhi dưỡng bệnh."
Hoàng hậu cùng Đức phi vừa nghe xong lời này đồng tử liền phóng đại. Tuyết liên Thiên Sơn là cái gì trong lòng các nàng đều biết rõ.
Thái hậu đi Thiên Sơn 18 năm, dung nhan không giảm thậm chí nhìn qua so với các nàng còn trẻ tuổi hơn chính là bởi vì Thiên Sơn khí hậu rét lạnh cùng với dùng tuyết liên Thiên Sơn.
Nghe nói tuyết liên Thiên Sơn sinh trưởng trong điều kiện cực kì hà khắc, thái hậu khi hồi cung cũng chỉ mang theo có 3 cây, mà hiện tại nàng chính là đưa cho Tô Tiện Nhiễm một cây?
Trong lúc Thái hậu nói chuyện, Hiên Viên Hàn Ngọc cùng Tô Tiện Nhiễm đã đi lên đến nơi. Nàng lại vô cùng thân thiết tiếp nhận tay của Tô Tiện Nhiễm từ tay Hiên Viên Hàn Ngọc, nhẹ nhàng vỗ hai cái, nói: "Đứa nhỏ đáng thương, như thế nào lại bị bệnh như vậy, thật làm cho người ta đau lòng. Trông con như vậy, đến ai gia còn thương tiếc không thôi huống chi là tiểu cửu?"
Tô Tiện Nhiễm thần sắc không thay đổi, nhẹ nhàng cười như mơ hồ đáp ứng lời của Thái hậu. Chính là nàng cảm thấy, hai ánh mắt một lạnh lùng một nóng rực đều nhìn chằm chằm mình, làm nàng có chút không được tự nhiên.
Trong buổi nói chuyện, thái hậu đều đem nàng đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Có lẽ, nàng cuối cùng vẫn không muốn nhìn thấy con trai cùng cháu trai của mình có xích mích, vì thế liền lựa chọn đem người ngoài như nàng đẩy đến làm lí do.
Sắc mặt Hiên Viên Khác đã trở nên xanh mét, trong lời nói của thái hậu có ý nói Tô Tiện Nhiễm cố ý thông đồng với con hắn. Chẳng lẽ nàng không muốn tiến cung làm phi sao?