Edit: @Agehakun Kei
Beta: @Lạc Vũ Tích
Sau khi hồi phủ, Tô Tiện Nhiễm trực tiếp trở về tiểu viện. Mặc dù Tô Hoán Thanh vẫn còn ở trong nội cung chưa có trở về, nàng cũng không có lo lắng.
Nếu như Hiên Viên Khác muốn lôi kéo bè phái của hữu tướng, chắc chắn sẽ không vì chuyện xảy ra trong nội cung mà chống đối hắn.
"Nhạn nhi, canh giữ cửa ra vào, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần."
"Vâng." Nhạn nhi biết rõ Tô Tiện Nhiễm muốn làm gì nên ngoan ngoãn đẩy cửa ra ngoài, canh giữ ở trong sân.
Cửa sổ cũng đã đóng chặt, Tô Tiện Nhiễm cứng nhắc cầm lấy một cái chén ngọc lưu ly nhỏ, chậm rãi tới gần giường. Đầu giường khắc một đóa hoa mẫu đơn, nhưng mà bên trong nhụy hoa, lại có một khối gỗ kì lạ nhô lên.
Tô Tiện Nhiễm chậm rãi vuốt ve cái khối gỗ nhô lên đã bóng loáng, trên mặt lướt qua một tia đau lòng, hơi hơi dùng sức, đem khối gỗ nhô lên kia nhấn xuống.
Một lát sau, bên cạnh giường, một cái tủ gỗ lớn hơi cũ chậm rãi dời đi, lộ ra một cái cửa nhỏ cao cỡ nửa người.
Nàng cầm lấy đèn, cúi người chui vào.
Đi dọc theo cầu thang, trước mắt xuất hiện một lối đi nhỏ đen kịt, cứ thế đi tiếp, không bao lâu, phía trước xuất hiện một ít ánh sáng.
Nàng tiến vào một gian mật thất bịt kín, trên đỉnh mật thất có mấy cái lỗ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua, vừa vặn trang trí chiếu sáng.
Mật thất không lớn, chỉ để đó một cái quan tài thủy tinh, nhưng lại có vẻ hơi chật chội.
Nàng đem đèn trong tay để sang một bên, cố hết sức mà đẩy nắp quan tài thủy tinh cồng kềnh, nằm ở trước hòm quan tài, bên trong một gương mặt tái nhợt lộ ra, trong nội tâm một hồi cay đắng.
"Tỷ tỷ, đợi Phàm nhi trưởng thành, Phàm nhi sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho di nương khi dễ ngươi. . ."
Thò tay xoa gương mặt hầu như không có độ ấm, ngón tay thon dài từ kiện lông mày của hắn bắt đầu trượt, mỗi lần chạm đến một bộ phận trên mặt, liền nhớ đến tình cảnh nàng cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau trước kia.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân dụng tâm triều chính nên không để ý tới gia sự. Thời điểm nàng vừa xuyên qua mặc dù có cả trí nhớ cùng trí tuệ của người hiện đại nhưng thân thể này cũng chỉ có sáu bảy tuổi, có rất nhiều việc đều là có tâm nhưng lại không đủ lực.
"Nhị nương, không được đánh tỷ tỷ của ta, ô ô. . ." Hắn non nớt, chỉ có thể ở thời điểm nàng bị khi dễ sỉ nhục, ôm nàng khóc, dùng thân thể cản trở cây roi nhị nương quất xuống.
Một lần khác, là người hầu cũng khi dễ bọn hắn, không cho bọn hắn cơm ăn. Tô Dật Phàm đói bụng đến phải khóc lớn, nàng cố gắng lẻn vào phòng bếp cầm trộm hai cái bánh bao lại bị bắt quả tang, nhưng dù sao cũng lấy được.
Một đêm kia, bị phạt quỳ gối trong đường, nàng ôm hắn tràn đầy vết thương nhìn bài vị tổ tông, trong lòng thề nàng nhất định phải cường đại lên, không cho bất luận kẻ nào khi dễ bọn hắn.
Năm hắn gần năm tuổi, an ủi nàng: "Tỷ tỷ không khóc, Phàm nhi không đau."
Thế nhưng, còn chưa đợi đến lúc nàng cường đại lên, Phàm nhi lại xảy ra chuyện.
Tám tuổi năm đó tại bữa tiệc trong cung. . . Cung tiệc, lại là cùng Hoàng Cung có quan hệ!
Tất cả mọi người nói hắn đã chết, là trúng kịch độc mà chết, thế nhưng là nàng không tin, dùng hết mọi biện pháp lưu lại hắn, cũng may vẫn còn nhịp tim hơi yếu. . .
Mà khi nàng không ở bên cạnh hắn, không biết hắn trúng độc thế nào, nếu là biết rõ hung thủ là ai, nàng thề nhất định phải đem người nọ băm thây vạn đoạn.
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt anh tuấn của hắn, tay của nàng cũng dừng lại trên đôi môi tái nhợt kia, cảm nhận được khí tức còn sót lại, trong nội tâm ê ẩm, "Phàm nhi, ngươi lại lớn lên rồi, trở nên suất khí rồi. Ngươi biết không? Ba tháng nữa, chính là thời điểm Dược Vương cốc chủ xuất quan, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu ngươi."
Câu nói sau cùng, nàng vô cùng kiên định nói. Hai mươi năm khó có được cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, nói không chừng Dược Vương cốc chủ có thể cứu hắn.
Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn rồi lại vỗ nhẹ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Tám năm rồi, không có nghe ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, hy vọng thời điểm gặp lần sau, ngươi có thể mở miệng gọi ta."
Khép lại quan tài, gỡ cây đèn xuống, quay người rời đi.
Mới từ mật thất đi ra, chợt nghe trong sân có động tĩnh, nàng trở mình trên giường, đem chăn bông bằng gấm kéo lên đắp kín, trầm thấp mà ho.
"Lão gia, ngài chậm một chút, trong sân nhiều đá nhỏ, cẩn thận vấp té."
Nguyên lai là phụ thân đã trở về.
"Khụ khụ khụ." Nàng lại cố ý ho thoáng một phát.
"Nhạn nhi, tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư vừa uống thuốc, mới ngủ một chút, lão gia, nếu là không có việc gấp. . ." Nhạn nhi tin tưởng, những lời này đã có ý tứ hết sức rõ ràng rồi, nhưng mà nàng vẫn không ngăn được bước chân Tô Hoán Thanh.
Tô Hoán Thanh đi rất gấp, Nhạn nhi lại ở phía trước kéo lấy hắn, nhiều lần cố ý đem cục đá đá tới, nhưng đây cũng chỉ là nhẹ nhàng ngăn trở hắn, tiểu viện không lớn, hơn mười bước sau, Tô Hoán Thanh liền đã đến cửa ra vào.
Thật sự ngăn không được rồi, Nhạn nhi cũng không ngăn cản nữa, nghe được bên trong thanh âm rất nhỏ, biết không có chuyện gì nữa, cũng liền giúp hắn mở cửa.
Trong nội tâm lại là nghĩ: Nhiều năm như vậy không có ai đến đây, vậy mà mấy ngày nay số người đến tiểu viện này ngày càng nhiều hơn thì phải.
Tiểu thư không phải là không có đi ra ngoài, những ngày kia, nàng thậm chí vừa đi chính là mấy tháng, sau khi trở về, trong sân hoa đã sớm thay đổi màu sắc, thế nhưng là khi đó tiểu viện rất thanh tĩnh, cũng không biết mấy vị tiểu thiếp tại bên gối lão gia mà nói bóng nói gió gì đó, liền khiến hắn rất ít khi đến căn nhà này, nếu đến, chỉ cần nói một câu "Tiểu thư uống thuốc, đã đi ngủ" là có thể đuổi đi rồi.
Có lẽ là vì chuyện này, khiến nàng có chút cảm thấy rồi a: Tình cảnh tiểu thư không tốt!
Đẩy cửa ra, Tô Tiện Nhiễm đã nằm ở trên giường, nhẹ nhàng khụ khụ, bất quá, tình hình này so sánh với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Tiểu thư, lão gia đến."
"Phụ thân." Nàng cựa mình ngồi dậy, đây là lần đầu tiên Tô Hoán Thanh chứng kiến, nàng không để cho Nhạn nhi đỡ mình dậy.
"Thân thể thế nào rồi?" Hắn đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về đầu của nàng.
"Vâng, thái hậu có lòng thương xót, tặng Thiên Sơn Tuyết Liên cho con điều dưỡng thân thể, hiện tại đã tốt hơn nhiều." Nàng gục đầu xuống.
Tô Hoán Thanh tay khựng lại, không hiểu nhìn nàng: "Nhiễm nhi, con nói thật cho phụ thân biết, con thật sự nguyện ý gả cho Cửu vương gia sao?"
Rất hiển nhiên, sự tình ở Từ An cung, hắn đã đã biết.
Nàng vẫn cúi đầu, hiện tại khẳng định không thể đem sự thực nói cho hắn biết, nàng chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: "Phụ thân, có phải Hoàng Thượng làm khó dễ người?"
"Không phải, Hoàng Thượng cái gì cũng không có tỏ vẻ, đầu tiên là có chút tức giận, đang mang thể diện hoàng gia, mặc cho ai cũng không thể thản nhiên chỉ đạo. Hoàng Thượng thân là vua của một nước, cũng có hơi nóng nảy, bất quá không sao. Phụ thân thực sự lo lắng cho con, Nhiễm nhi, con quả nhiên là tự nguyện đáp ứng hôn sự với Cửu vương gia sao?"
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ chua xót, khiến Tô Tiện Nhiễm có chút cảm động.
Làm cha mẹ, bao nhiêu người lại không hy vọng con của mình, đạt được chính thức hạnh phúc đây?
Tô Tiện Nhiễm lôi kéo tay của hắn, trấn an nói: "Phụ thân yên tâm, Nhiễm nhi sẽ không làm chuyện điên rồ, Cửu vương gia là thật tâm đối đãi con ."
Thế nhưng nếu nói là nàng cũng thật tâm, chỉ sợ Tô Hoán Thanh cũng sẽ không tin tưởng a.
Hắn đem nàng kéo vào trong ngực, trầm trọng thở dài, cũng không tiếp tục hỏi nữa, một lâu sau mới buông nàng ra, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, "Hài tử, chiếu cố chính mình thật tốt, mặc kệ như thế nào cũng phải thật vui vẻ mà sống."
"Vâng, Phụ thân, con đã biết."
Tô Hoán Thanh sau khi rời khỏi, rất hiếm khi mấy vị di nương cũng không đến "thăm hỏi" Tô Tiện Nhiễm cùng Nhạn nhi.
Nhưng mà sau đó trong phủ vẫn có thêm hai tiểu nha hoàn không biết sống chết mà chạy tới, tại bên ngoài viện châm chọc khiêu khích.
Ngoài cửa tiếng nói chuyện ngày càng gần, hai người mặc y phục màu xanh, chính là hai tiểu nha hoàn búi tóc vừa đi vừa nói chuyện.
Nhạn nhi tin tưởng, các nàng nhất định là cố ý, bởi vì tiểu viện của Tô Tiện Nhiễm là một nơi rất yên lặng lại hẻo lánh trong tướng phủ, bình thường các nàng tránh né còn không kịp, nhất định sẽ không đích thân tới đây trêu chọc.
"Quả nhiên thật là tốt a, trèo lên cành cao như Cửu vương gia, còn có cả Thánh vật Thiên Sơn Tuyết Liên hưởng thụ, khó trách vừa làm hoàng phi đã khinh thường người khác. Chẳng qua là không biết, có ít người còn có mạng đến hưởng?"
"Ài, ta nói ngươi cũng đừng nói mò a, Cửu vương gia coi như là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái a, nếu là chỉ nhìn bóng lưng, vẫn là rất không tệ đấy, ban ngày mang cái mặt nạ, buổi tối không đốt đèn, không ra khỏi cửa, tựu cũng không làm sợ. . . Ha ha ha."
"Hắc hắc, Trúc Thanh tỷ tỷ nói không sai, một cái ngọc thụ lâm phong, một cái tướng mạo xinh đẹp như tiên, thật sự là trèo lên đúng chỗ, cũng chỉ có người như Cửu vương gia, mới có thể vừa ý đại tiểu thư nhà của chúng ta."
Tiếng cười nhạo chói tai, không hề che giấu mà xuyên thấu qua tiểu viện, lọt vào trong lỗ tai Nhạn nhi.