Hai người ngoài cửa, nghe tiếng liền biết là ai.
Một người là nha hoàn của Tô Uyển Dung, tên Liên nhi, còn người kia lại là cung nữ bên người Đức phi, Trúc Thanh. Bởi vì cùng tuổi, Tô Uyển Dung lại thường xuyên tiến cung vì vậy hai người sớm thành bạn bè tốt, bình thường bất kể là trong nội cung xảy ra chuyện gì hay là Hữu tướng phủ có biến cố lớn gì, hai người này tuyệt đối còn nhanh hơn cả bồ câu đưa tin. Miệng của họ lại càng không cần phải nói, có lẽ các nàng có họ hàng với con quạ.
Nhạn nhi đứng sau cửa xem thường nhìn ra ngoài, liếc mắt thật lâu.
"Ha ha, Liên nhi a, chẳng lẽ ngươi không biết, một người là phế vật, một người là sát tinh, thật sự là tuyệt phối đấy. Bất quá a, chánh phi của Cửu vương gia, còn không nhất định là nàng đâu, đắc chí cái gì?" Trúc Thanh nhìn cửa trong sân đóng chặt, phun ra một tiếng.
"Hả? Chỉ giáo cho? Không phải ngươi nói Thái hậu đã tứ hôn cho Cửu vương gia cùng đại tiểu thư phế vật của chúng ta sao?" Liên nhi nhíu lông mày.
"Hừ, cái này ngươi không biết đâu. Hôm nay ở Từ An cung hoàng thượng giận dữ nói đến nay Cửu vương gia vẫn không có công tích, muốn hắn tôi luyện ở biên cảnh nửa năm mới bằng lòng để hắn trở về, tứ hôn cho hắn. Nếu hắn không trở lại, hoặc là không có bất kỳ thành tích gì, vậy cái cọc hôn sự này có lẽ không thể thành được a."
"A, nguyên lai là như vậy."
"Ngươi khoan hãy nói, chớ thấy Cửu vương gia hắn lớn lên hù chết người nên mới đeo mặt nạ bạch ngọc, nhìn qua còn có hình dạng con người. Sau khi hắn hồi kinh, mấy cung nữ trong nội cung không phải đều chết sao? Ta cho ngươi biết a, ta nghe nói..." Nàng thấp giọng nói thầm vài câu bên tai Liên nhi.
Nội công của Nhạn nhi cũng không kém, tuy rằng cách một đoạn nhưng vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện các nàng rất rõ, trên mặt hiện lên một mảng ửng hồng, đồng thời cũng có phẫn nộ.
Tuy rằng nàng không có liên can gì với Hiên Viên Hàn Ngọc, nhưng mà hôm nay thấy hắn bảo vệ tiểu thư ở trên đại điện như vậy, hảo cảm với hắn cũng nhiều thêm vài phần. Bây giờ nghe các nàng chửi bới hắn như thế, nàng cũng tức giận.
"A? Ngươi nói là Cửu vương gia dùng sức mạnh chưa được thoả mãn của mình... Giết các nàng sao?"
"Suỵt, chuyện này ta chỉ là nghe mấy ma ma già trong nội cung nói thôi, ngươi cũng biết a, Cửu vương gia huyết khí phương cương, các cung nữ lớn lên lại không tệ, khẳng định hắn... thấy vừa ý nữ tử nào a, hắn đều dùng sức mạnh giết các nàng."
Nhạn nhi phỏng đoán, vẻ mặt của hai người này nhất định là khinh bỉ.
Cung nữ gọi là Trúc Thanh kia nói tiếp, tựa hồ như là thấy tình cảnh đêm đó, sinh động như thật. Các nàng tựa hồ đã quên, mục đích các nàng lại tới đây là để chế ngạo Tô Tiện Nhiễm.
Nhạn nhi không nghe nổi nữa, mở cửa ra sân, giả vờ cảm thấy hứng thú, "A, các ngươi nói thật sao? Cửu vương gia hắn..."
Trúc Thanh xem thường nhìn nàng một cái: "Hỏi chủ tử gươi chẳng phải sẽ biết?"
"Trời ạ, tiểu thư nhà chúng ta đâu có biết việc này. Nếu để cho nàng biết, nàng sẽ tức giận, cho nên nhất định không được nói chuyện này cho nàng biết, về sau các ngươi cũng không được nói những lời như vậy."
Trúc Thanh cùng Liên nhi nhìn nhau một cái, chuẩn bị ly khai nhưng lại nghe thấy người đằng sau nhỏ giọng làu bàu: "Không được, tiểu thư sớm muộn cũng sẽ biết. Không bằng ta đi khích lệ nàng, bảo nàng gả cho hoàng thượng là được, tiểu thư tiến cung, hoàng thượng sẽ tốt với nàng, còn Cửu vương gia, hắn đã làm ra chuyện như vậy, thật không xứng với tiểu thư. Đúng! Tiểu thư vẫn nên làm Hoàng phi."
Trúc Thanh quay ngược trở lại, căm tức nhìn nàng: "Hừ, ngươi nghĩ thật đẹp. Hoàng phi? Tiểu thư nhà ngươi muốn làm là sẽ được sao?"
Nhạn nhi vô tội vuốt vuốt ngón tay: "Thế nhưng mấu chốt là hoàng thượng muốn tiểu thư nhà chúng ta làm a, hôm nay ở trên đại điện, câu nói cuối cùng của hoàng thượng là gì?"
Gãi đầu, giống như bừng tỉnh, nói: "A ~."
Liên nhi thập phần khó hiểu: "Trúc Thanh tỷ tỷ, hoàng thượng nói như thế nào?"
"Hừ, hoàng thượng nói là nếu Cửu vương gia không có công tích, nửa năm sau vô luận hoàng thượng tứ hôn đại tiểu thư cho ai, Cửu vương gia cũng không được có nửa câu oán hận." Tức giận nhìn Nhạn nhi, lại thấy nàng cười tự tin, nộ khí trên mặt Trúc Thanh lập tức cứng lại.
Hoàng thượng dùng mọi cách để cản trở Cửu vương gia thành hôn với đại tiểu thư, chẳng lẽ là vì nửa năm sau, lại... Trúc Thanh nheo mắt, trong mắt toát ra một tia không cam lòng cùng ngoan độc.
"Đúng vậy a, còn không biết là ai đây." Liên nhi không hiểu cho lắm, phụ họa nói.
Khóe miệng Nhạn nhi kéo lên, hôm nay Liên nhi không ở đó, đương nhiên không biết tình cảnh lúc ấy.
Thế nhưng là Trúc Thanh lại hết sức rõ ràng, vẻ giận dữ trên mặt nàng dần dần hiển lộ. Không được, không thể để cho nàng tiến cung! Tô Tiện Nhiễm tiến cung, nương nương nhất định sẽ thất sủng.
Ngay vào lúc này, Tô Tiện Nhiễm cũng đi ra.
"Nhạn nhi, khụ khụ khụ, áo lông cáo của ta đâu?" Nàng vừa đi vừa khụ.
Liên nhi kéo Trúc Thanh lui về phía sau vài bước, "Trúc Thanh tỷ tỷ, chúng ta trở về a."
Từ sau khi tận mắt chứng kiến nhị tiểu thư đột nhiên "nổi điên", tim Liên nhi ở trước mặt Tô Tiện Nhiễm cũng đập nhanh hơn một phần.
Trúc Thanh vụng trộm đánh giá Tô Tiện Nhiễm, hiện tại nàng không hề giống lúc trên đại điện, khi đó nàng chỉ là một thân màu trắng, thanh thuần như tiên tử, nhưng bây giờ, cảm giác của Trúc Thanh lại là... Hồ ly tinh.
Nàng hơi hơi híp mắt, tựa hồ là không có thói quen đứng dưới ánh mặt trời, thế nhưng là, phong tình trong mắt, lại mê hoặc lòng người, váy dài màu vàng chấm đất, vô cùng chân thành, nhu nhược nhưng cũng vô cùng quyến rũ.
"Tiểu thư. . . Sao người lại đi ra?" Nhạn nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng, tại sao hôm nay tiểu thư lại ăn mặc như vậy?
"Khụ khụ, vậy ngươi ở ngoài này làm gì? Ta lạnh, áo lông cáo của ta đâu?"
Hai tay hơi ôm người, một bộ dạng gầy yếu, giữa hai đầu lông mày nhăn lại, toát ra vẻ ủ rũ nhàn nhạt.
Nhạn nhi tranh thủ thời gian tiến lên, đỡ lấy nàng, "Không có gì đâu tiểu thư, chúng ta đi vào thôi."
"Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì mà vui như vậy?"
Nhạn nhi biến sắc: "Không có. . . Không có gì, tiểu thư, ngươi không phải rất lạnh sao? Chúng ta mau đi trở về a."
Trong mắt Trúc Thanh hiện lên một đạo tinh quang, cười cười nói: "Chúng ta đang nói về chuyện của Cửu vương gia, đại tiểu thư có muốn nghe hay không?"
"A? Đương nhiên muốn biết, nói đi."
Nhạn nhi nháy mắt với các nàng, ý bảo các nàng không phải nói, lại thúc giục Tô Tiện Nhiễm đi. Tuy nhiên vẫn không ngăn cản được một người nguyện ý nghe, một người nguyện ý nói.
Sau khi nghe xong, ngược lại nàng không phản ứng gì, nhíu mày hỏi: "A, là chuyện này sao?"
Vẻ mặt Nhạn nhi kinh ngạc mà nhìn nàng. Hôm nay tiểu thư có phải điên rồi hay không?
Trúc Thanh cũng ngây ngẩn cả người nhìn về phía Nhạn nhi. Không phải nàng nói sau khi tiểu thư nhà nàng nghe được chuyện này nhất định sẽ tức giận sao? Vậy tại sao phản ứng của Tô Tiện Nhiễm lại bình tĩnh mà có chút kỳ quái a. Nhưng mà, lại thấy Nhạn nhi cũng là một bộ dạng không tin, lúc này mới buông lỏng.
"Hắn cũng là nam nhân, nên sẽ cần có sinh lý." Tô Tiện Nhiễm nhàn nhạt nói."Vị cô nương này lớn lên cũng không tệ, nếu như hắn thấy coi trọng, cũng rất bình thường."
Lời nói trắng trợn như thế từ trong miệng của nàng nói ra, rung động cả ba nha hoàn.
Vẻ mặt Liên nhi kinh ngạc mà nhìn nàng. Đại tiểu thư phế vật vô cùng khác trước kia.
Tô Tiện Nhiễm nở một nụ cười phong tình vạn chủng, rời đi cùng Nhạn nhi.
"Trúc Thanh tỷ tỷ, ngươi nói nàng có phải bị hồ ly tinh nhập vào thân rồi hay không?"
"Phi, hồ ly tinh, vừa câu dẫn hoàng thượng lại đi thông đồng Cửu vương gia..."
Nhạn nhi nghe thấy tiếng mắng sau lưng rất rõ ràng, bước chân ngừng lại. Nhưng mà khóe miệng Tô Tiện Nhiễm lại ngoắc một cái, lạnh nhạt tiến vào sân nhỏ.
"Tiểu thư, nàng mắng người, người cũng mặc kệ sao!"
Tô Tiện Nhiễm lạnh nhạt nói một câu: "Lưu lại còn hữu dụng, bất quá nàng cũng sống không được bao lâu."
"Còn Liên nhi?"
"Ngươi đã thấy nàng không vừa mắt, tùy tiện giáo huấn một chút đi, bất quá đừng làm nàng mất mạng, ô uế con đường trước tiểu viện."
"Hì hì, được." Vẻ mặt Nhạn nhi cười xấu xa, hơi quay đầu lại, vừa vặn trông thấy thân ảnh của hai người biến mất ở góc cua. Lập tức đá một cục đá ở trên mặt đất, dùng sức nhắm vào mắt cá chân của Liên nhi.
"Ai ôi!!!." Tiếp theo, chính là thanh âm kêu gào của mỹ nhân.
"Liên nhi, sao vậy?" Trúc Thanh cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện chỗ dị thường. Thân ảnh của Tô Tiện Nhiễm cùng Nhạn nhi đã bị bức tường chặn, nhưng mà, coi như là giờ phút này Tô Tiện Nhiễm đứng ở trước mặt của các nàng, các nàng cũng sẽ không nghĩ đến là do nàng cùng Nhạn nhi.
"Ô ô, chân ta đau quá, tay cũng đau..."
Trúc Thanh nâng Liên nhi dậy, mang nàng khập khiễng rời đi. Đối với sự kiện này, nàng chỉ nghĩ là do Liên nhi không cẩn thận ngã một phát.
Về phần Liên nhi, nàng nhịn đau, cảm thấy khinh bỉ nơi này, rồi rời đi. Hừ, quả nhiên là nơi mang điềm xấu, đi đường thôi mà cũng bị thương.
"Tiểu thư, chiêu vừa rồi của ta cũng không tệ lắm phải không." Nhạn nhi vỗ vỗ tay, liếc nhìn người đã đi xa, cười không ngừng, đối với những thứ này, nàng đã sớm được dạy dỗ rồi, nếu không phải e ngại mặt mũi của tiểu thư, nàng sẽ không dễ dàng buông tha các nàng như vậy.
Bất quá, nha đầu Liên nhi kia, một chân có lẽ đã bị phế đi a.
Tô Tiện Nhiễm bĩu môi, lơ đễnh, những con tôm nhỏ này, cũng nhảy không được bao lâu nữa."Nhạn nhi, người cường đại nhất, không phải là dùng võ công để giết người, mà là tâm trí."
Bất quá đêm nay, có lẽ sẽ có việc phát sinh a.
"Trở về chuẩn bị đi."