Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người


“Có đúng là hoàng thượng muốn kết hôn cùng tiểu thư?” - Nhạn Nhi nghĩ rồi tự cảm thấy thật kinh hãi, lão gia thì đang đêm khuya bị hoàng thượng triệu tiến vào cung, tiểu thư lại đang tuổi cập kê, hơn nữa mới vừa rồi Hiên Viên Di đột nhiên xuất hiện ở trong này, nàng muốn tin rằng đó không phải sự thật, nhưng điều đó thực sự đã bị nàng đoán trúng: hoàng thượng triệu lão gia vào cung thương lượng, khẳng định là tiểu thư có hôn sự!
Tô Tiện Nhiễm liếc mình nhìn nha hoàn ra dấu, lập tức cầm lấy chăn lông cừu đang ở trên tháp thượng, khoác lên người người, ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng mà “khụ” .
Nhạn Nhi chạy nhanh đi đến bên cạnh bàn, bưng theo một ly nước ấm: "Tiểu thư, ngươi bệnh nặng như vậy, vẫn nên nghỉ tạm đi."
"Khụ khụ khụ, không cần, Nhạn Nhi, ngươi đi tiền viện hỏi thăm một chút xem lão gia đã hồi phủ chưa?" Mặc dù suy yếu vô lực nhưng lời nói nhanh chóng đi đến bên tai người bên ngoài, nghe được hẳn một trận đau lòng.
"Ân!"
Nhưng mà, Nhạn Nhi mới đi tới cửa, liền gặp Hữu tướng phủ đại nhân Tô Hoán Thanh. Ông ta hơn ba mươi tuổi, diện mạo nhã nhặn, mặc triều phục màu đên của quan nhất phẩm từ hoàng cung trở về, ngay cả quần áo đều không có đổi, lập tức đi tới phòng của nàng .
"Nhiễm nhi, còn chưa ngủ sao?" Trong thanh âm có một tia đau lòng, nhưng lo lắng vẫn là phần nhiều hơn .
"Khụ khụ khụ, cha, người đã về!" Tô Tiện Nhiễm chống tay đứng lên, Nhạn Nhi thấy thế, lập tức tiến đến chỗ nàng giúp đỡ.
"Nhạn Nhi, đi lấy cho lão gia chén trà! Khụ" Nàng nhẹ nhàng đẩy Nhạn Nhi ra, một tay dùng khăn lụa màu trắng che môi .
"Ân, tiểu thư!"
Nhìn dáng vẻ thanh tú, gầy yếu của tiểu nha hoàn, lại nhìn cái vẻ tái nhợt, bệnh nặng của nữ nhi, Tô Hoán Thanh trong thâm tâm đè nặng một nỗi khốn khổ.
"Không cần, Nhạn Nhi ngươi lui xuống đi, Nhiễm nhi, đêm nay cha đến đây chỉ là muốn thăm con một chút với cả hỏi thăm xem sức khỏe con có đỡ hơn không thôi…"
Chẳng nói gì thêm nữa, Tô Hoán Thanh im lặng nhìn nữ tử đang ho sặc sụa đối diện mình. Nhạn Nhi đỡ nàng ngồi xuống, làm xong mới lui ra ngoài.
"Khụ khụ khụ, là Nhiễm nhi vô dụng, lớn như vậy còn bắt cha phải quan tâm. Khụ khụ khụ..." Lại là một trận ho khan kịch liệt, hai gò má của nàng trở nên trắng bệch khiến cho người nhìn phải đau lòng.
"Hài tử ngốc, nói cái gì vậy chứ! Ta là cha của con, ta đương nhiên nên vì con mà hao tâm cả đời a!" Tô Hoán Thanh đi tới ngồi xuống giường, nắm bàn tay gầy gò của nàng, vẻ mặt đau lòng không tha.
Tô Tiện Nhiễm có chút cảm động, hiện tại trừ Nhạn Nhi và Tô Hoán Thanh, chắc rằng trong phủ chỉ sợ không có ai dám tới gần nàng nửa bước, thậm chí ngay cả phòng của nàng bọn họ đều không muốn vào, chỉ sợ nàng lây bệnh.
Tuy rằng nàng không có quan hệ máu mủ với Tô Hoán Thanh, nói đúng ra đây chỉ là thân thể nàng nhập vào, nhưng quả thật nàng đang dần coi Tô Hoán Thanh là thân sinh phụ thân thật sự, Tô Hoán Thanh đối với nàng, thực sự tốt lắm.
Từ khi linh hồn nàng xuyên không trở về lịch sử vương triều Đại Tần, nàng lại cảm thấy vui vẻ, vì nàng đã gặp được Tô Hoán Thanh và Nhạn Nhi. Sau mười năm ở chung, đã từ lâu nàng ước rằng Tô Hoán Thanh có thể trở thành thân nhân chân chính của mình.
"Cảm ơn cha, Nhiễm nhi cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn có chút…. khụ, có thể xuất viện, con sẽ đi thảnh an cha và các vị di nương." Môi của nàng khẽ mấp máy, có chút trắng bệch .
Nhìn sắc mặt nàng có phần xanh xao, Tô Hoán Thanh nghĩ rằng nàng bệnh rất nặng, mệt mỏi mà thở dài: "Thân mình đã không tốt, con nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi đi..."
Ông không đành lòng đem cái tin tức kia nói cho nàng nghe, chỉ khẽ quay đầu
Nàng cảm thấy ông có điều gì đó không muốn nói, nhất quyết nói ra suy nghĩ của mình, chủ động hỏi: "Cha, người có phải là đang có chuyện gì khó xử phải không, người muốn nói cho con?"
Tô Hoán Thanh thống khổ, nhướng mày, chuyện này, sớm hay muộn thì vẫn sẽ phải nói, không phải sao? Thánh chỉ đã hạ làm sao có thể cãi lời?
"Nhiễm nhi, thực ra hoàng thượng tìm cha, nói về việc hôn nhân của con…..."
Tô Tiện Nhiễm sớm đã có chuẩn bị trong lòng, cũng không bị tin tức này làm cho đến mức khiếp sợ, bất quá vẫn là giả bộ một bộ dạng ốm yếu, thân mình yêu kiều khẽ run rẩy, đôi môi trắng bệch khẽ tràn ra vài tia thanh vụn nhỏ: " Vì sao Hoàng thượng đột nhiên nhắc tới việc này? Nhiễm nhi còn nhỏ, không nghĩ đến việc lập gia đình!"
"Nhưng điều quan trọng là không biết vì sao, bức họa của con lại truyền đến hoàng cung..." Tô Hoán Thanh do dự một chút, giống như đang lo lắng cái gì. Bất quá, ông liền nhắm mắt từ bỏ này ý nghĩ này trong đầu. Sự tình không muốn cũng đã xảy ra, không thể cứu vãn được nữa, không phải sao?
Ông cũng đã từng thử từ chối hoàng thượng rằng Nhiễm nhi tuổi còn quá nhỏ, thân mình thì không được khoẻ, chưa thể lập gia đình, nhưng mà hoàng thượng lại cự lại ông, hắn nói rằng nữ tử đã mười sáu, không nhỏ nữa, hơn nữa trong cung có ngự y tốt nhất...
Nàng biết về việc bức họa chắc chắn là người trên phủ đưa vào cung, nhìn thần sắc Tô Hoán Thanh có chút thẫn thờ, chắc hẳn là đang hoài nghi nàng.
Nàng cúi đầu, không nói gì, chỉ chờ Tô Hoán Thanh nói ra kết quả cuối cùng, trong lòng cũng đang ngóng trông tên Hiên Viên Hàn Ngọc đó chắc là sẽ có biện pháp làm cho hoàng thượng thay đổi ý định. Nhưng mà thật không ngờ, Tô Hoán Thanh lại nói như vậy, vượt qua cả điều nàng đoán trước. Đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn Tô Hoán Thanh với vẻ mặt thống khổ.
"Hoàng thượng nói rằng muốn phong con làm phi, cho con ba tháng để chuẩn bị lần đầu vào cung..."
Nàng làm vẻ mặt không thể tin được: hoàng thượng muốn phong nàng làm phi?
Nhưng mà, hoàng thượng so với cha nàng còn lớn hơn nhiều a! Hơn nữa, hẳn là hậu cung đã đầy đủ. Ba tháng để chuẩn bị lần đầu, cũng chính là ba ngày sau sao ?
Tô Hoán Thanh rời khỏi đó tức khắc, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Ông ta thực ra cũng không muốn nữ nhi của mình bị cuốn vào sự tranh đấu ở hậu cung. Nàng từ nhỏ nhu nhược, phi tử như thế này làm sao là đối thủ của họ? Nhưng mà, ông không có cách nào khác cả.
Ông cảm thấy hối hận ở trong lòng: sớm biết có hôm nay, thì đã tìm một chốn cho Nhiễm nhi thành gia, chỉ cần áo cơm không quá chừng thiếu thốn thì cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông cảm thấy thật hổ thẹn khi làm cho Nhiễm nhi phải tiến cung chịu khổ.
"Cái gì? Hoàng thượng muốn kết hôn với tiểu thư?"Nhạn Nhi nghe được tin tức này ngay tức khắc, cũng cảm thấy dị thường khiếp sợ: tuổi hoàng thượng với lão gia còn lớn hơn nhiều a, có thể làm cha của tiểu thư ấy chứ ... Nhất là, tiểu thư lại đã có người trong lòng!
Tô Tiện Nhiễm không trả lời, miễn cưỡng đi đến phía giường nghiêng đầu nằm liền nhắm mắt lại, không hề suy nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà, Nhạn Nhi gấp đến nỗi mà đi thong thả cũng không thể, "Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Người nếu tiến cung, ba tháng sau việc đại sự, chẳng phải là không có cách nào tham gia? Hơn nữa, người làm sao có thể gả cho hoàng thượng được?"
Tô Tiện Nhiễm có chút nhíu mi nhưng lại không nói gì cả, nàng xoay người hướng lưng về phía Nhạn Nhi, tiếp tục ngủ.
Nhạn Nhi ói máu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhìn lướt qua giường, còn có ba tháng, chừng ấy thời gian, tiểu thư không chịu thì sao? Hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy vì đại sự ba tháng sau, nếu hoàng thượng không buông tha thì sao? Nàng khẳng định tiểu thư sẽ không can tâm .
"Tiểu thư, có phải là người đã có cách ?" Nàng hơi trấn tĩnh lại một chút, thấy tiểu thư thông minh, hẳn là nàng đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
"Không có!"
Hai chữ truyền đến tai, Nhạn Nhi lại cảm thấy toàn thân thất vọng: "A? Tiểu thư, vậy ngươi còn không mau nghĩ biện pháp, chẳng lẽ ngươi thật sự phải đáp ứng mệnh lệnh đó sao?"
"Nhạn Nhi, vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?" Quân mệnh nan vi, huống chi nàng không muốn chỉ vì mình mà toàn bộ Hữu tướng phủ phải lo lắng, tuyệt nhiên không thể trực tiếp cự tuyệt ý chỉ của hoàng thượng.
"Tiểu thư, bằng không, hãy bảo hoàng thượng xem xét tình hình thực tế, người cùng Tần vương..."​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui