Tô Tiện Nhiễm lạnh giọng đánh gãy lời của Nhạn Nhi: "Có cái gì khác nhau?"
"Tiểu thư, người vẫn còn thành kiến với vương gia sao? Tình cảm của hắn với người trước nay chưa từng đổi, hơn nữa hắn tốt xấu cũng là Đại Tần chiến thần, ngay cả hoàng thượng cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi."
Nhạn Nhi cảm thấy để nàng gả cho Tần vương chắc chắn sẽ tốt hơn so với gả cho hoàng thượng , dù sao Tần vương đối với tiểu thư là thật lòng !
Tần vương Hiên Viên Hạo Thần cũng chính là ngũ hoàng tử, với lại chiến công của hắn rất tuyệt, hoàng thượng thì lợi dụng quốc họ mà phong cho hắn danh vị Tần vương, có thể thấy được Hoàng thượng rất coi trọng hắn , mà cửu hoàng tử đó lại lấy danh bài tứ tự phong chức vị Cửu vương gia!
"Ha ha." Tô Tiện Nhiễm cười một tiếng: "Ta cùng hắn sớm đã không còn gì. Hắn có phải chiến thần hay không, có phải hoàng đế hay không thì với ta chẳng quan hệ gì cả!"
"Tiểu thư, người như vậy phải chăng đang để ý cái ngôi vị chính phi kia ?" Nhạn Nhi thập phần khó hiểu, tiểu thư nhìn qua đâu giống như một người tham mộ hư vinh a? Vì sao lại không thể tha thứ Tần vương?
Tô Tiện Nhiễm thở dài: "Nhạn Nhi, ngươi nhớ kỹ, không phải chính phi cùng sườn phi khác nhau mà là ta muốn một đời một kiếp một đôi người, hắn không thể cho ta, hoàng thượng cũng không thể cho ta!"
Cho nên, nàng ai cũng không chịu gả!
Tuổi, thân phận, địa vị nàng đều không quan tâm. Cái nàng muốn là người đó phải toàn tâm toàn ý yêu nàng, tuyệt không hai lòng.
"Nhưng mà tiểu thư, hiện tại cũng chỉ có Tần vương mới thể..."
"Ngày mai chắc chắn nhị nương ta sẽ tới!"
Dùng một câu không liên quan gì đánh gãy lời Nhạn Nhi, nhẹ nhàng giơ tay lên, cây nến cách đó không xa phập phồng lên như cánh bướm yêu mị rồi tắt phụt. Trong phòng giờ chỉ có viên dạ minh châu phát ra ánh sáng.
Tiểu thư, người rốt cục muốn ra tay sao? Nhạn Nhi trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, xác thực nên cấp cho các nàng một cái giáo huấn .
...
Lời Tô Tiện Nhiễm nói vô cùng chính xác. Quả nhiên sáng sớm hôm sau, các vị di nương trong phủ đều đã biết nàng sắp sửa vào cung làm phi, đó là "Tin tức tốt", vì thế tranh thủ lại đây "Chúc mừng" .
Trời vừa sáng không lâu, ánh mặt trời lạnh lẽo xuyên qua chín tầng mây, rọi thẳng vào sân, Nhạn Nhi tay cầm một cái thùng cùng một chiếc gáo, đi tưới nước ấy cây lam vĩ tử diên hai bên đường.
Bọt nước trong suốt phản chiếu ánh mặt trời, hiện lên tia bảy màu, đem màu xanh mượt của lá cây mà tẩy sáng, giấu đi huyền cơ trong người.
Không bao lâu, toàn bộ sân phủ tràn đầy mùi của luồng không khí ẩm thấp, hơn nữa cũng mang theo một chút hơi thở ướt át, tựa hồ còn kèm theo hương vị khác, là men say.
"Nhạn Nhi, tiểu thư chưa rời giường sao?" Sáng sớm, một đám nữ nhân xinh đẹp tiến vào sân, hướng về phía Nhạn Nhi đang ở trong sân tưới hoa hô to .
Các nàng ước chừng có hơn mười, trong đó có bốn vị di nương của Tô Tiện Nhiễm, một vị thứ muội, hơn nữa theo bên người các nàng còn có thị tỳ.
Nhạn Nhi chán ghét với mấy người oanh oanh yến yến kia, tựa hồ như bọn họ có thâm thù đại hận với nàng không bằng.
Bất quá nghĩ tới việc hôm nay tiểu thư sẽ tự tay trả thù những người này, trong lòng nàng có một trận khoái cảm: trước hết ấy người họ đắc ý trong chốc lát đi, chờ thêm chút nữa các ngươi sẽ biết, tiểu thư nhà chúng ta sẽ ấy người nếm mùi , hừ.
"Các tiểu thư xin cứ tự nhiên..." Rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, Nhạn Nhi cười rồi trả lời, nhưng mà lời của nàng bị thanh âm ho khan trong phòng cắt ngang.
"Khụ khụ khụ... Nhạn Nhi!" Thanh âm suy yếu vô lực từ trong phòng nhẹ nhàng truyền ra, trong sân lập tức im lặng.
Nhạn Nhi nghe được, liền nhíu mi: tiểu thư vẫn giả bệnh sao? Vậy nàng làm sao mà đối phó nhóm người này đây? Bất quá không nghĩ nhiều bởi nàng biết tâm tư của tiểu thư khẳng định so với nàng tinh tế hơn nhiều.
"Tiểu thư!" Lập tức buông tất cả những thứ trong tay, chạy vào phòng.
Trong phòng thanh âm ho khan vẫn tiếp tục không gián đoạn, mấy người đứng bên ngoài mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng không dám tiến vào. Phòng của một người bị bệnh lao, họ làm sao dám vào chứ? Nhỡ may bị lây bệnh thì phải làm sao? Mười mấy người đành phải đứng ở trong sân viện, chờ Tô Tiện Nhiễm xuất môn.
Đối với hai người bên trong, còn có mấy cái nha hoàn thanh tú, dùng khăn tay thêu hoa nhỏ che cái mũi, trên mặt mang theo thần sắc chán ghét, có chút nghiêng mặt, trực tiếp biểu thị bất mãn công khai với các nàng vì mùi hương trong viện.
Sau một lúc lâu sau, Nhạn Nhi đỡ Tô Tiện Nhiễm đi ra, sắc mặt tái nhợt .
"Khụ khụ khụ, nhị nương, tam nương, tứ nương, ngũ nương... Khụ khụ khụ, đi vào tọa một lát đi!" Nàng dùng màu trắng khăn lụa che lại môi, không nhịn được ho nhẹ .
Mọi người biến sắc, từ tám năm trước Tô Tiện Nhiễm không hiểu làm sao bị bệnh nặng, các nàng cũng không dám đi vào này sân , nếu không phải hôm nay có nhị nương nói này nọ, các nàng cũng sẽ không tới.
Vì thế, vài ánh mắt của vị di nương dừng ở trước vị trung niên nữ tử mặc cẩm tú hoa hồng áo khoác sắc đỏ thẫm trên người, vị nữ tử này chính là nhị nương Lý Phù Mạt của Tô Tiện Nhiễm.
Vài vị di nương cũng đã hơn ba mươi tuổi, bất quá việc chăm sóc da rất khá, nhìn qua đều rất trẻ tuổi, lại mang theo hương vị của quyến rũ của nữ nhân đã trưởng thành, Lý Phù Mạt tuy tuổi tác hơi cao, nhưng vẫn được Tô Hoán Thanh sủng ái.
Bên cạnh Lý Phù Mạt có một bàn tay trắng muốt, cổ tay mảnh dẻ mềm mại, mười đầu ngón tay trắng mịn, tròn tròn như chân châu đang níu lấy tay nàng ta. Có được bàn tay đẹp như vậy, vị chủ nhân của chúng nhất định cũng không tầm thường.
Nhìn từ đôi tay lên, một cô gái xinh đẹp liền chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt, nàng cũng là một cái mỹ nhân mười phần bại hoại, tóc đen như mực, mặt như phù dung mỉm cười, mặt mày như họa, so với bệnh trạng Tô Tiện Nhiễm sắc đẹp hơn vài phần khỏe mạnh.
Của nàng da thịt trong trắng hồng, lại tỉ mỉ trang điểm, đem kiều nhan của nàng càng thêm kiều mỵ động lòng người.
"Tỷ tỷ, thân mình có đỡ nhiều không?" Tô Uyển Dong mỉm cười với Tô Tiện Nhiễm rồi chào hỏi.
Nhạn Nhi trong mắt lộ rõ sự khinh bỉ, nàng hiểu rất rõ cái khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa này luôn mang theo bao nhiêu sát khí ẩn dấu.
Tô Tiện Nhiễm cười nhạt, giống như thở dài lại giống như ai oán: "Vẫn như vậy, có thể khỏe làm sao được... Khụ khụ khụ." Chưa nói xong được một câu nàng lại ho kịch liệt .
Nhạn Nhi theo thói quen, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, khuyên giải an ủi nói: "Tiểu thư không thoải mái xin mời các vị phu nhân cùng nhị tiểu thư đi vào nói chuyện đi, bằng không như thế này bệnh tình lại nặng hơn ."
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của từng người, dừng lại trên người Tô Uyển Dong, nàng chú ý tới đáy mắt đầy ý cười của Tô Uyển Dong, thật muốn tiến lên, nàng chỉ muốn đem cái mặt nạ giả dối của nàng ta lột ra.
Nếu không phải vì nàng ta thì tiểu thiếu gia làm sao có thể thành như vậy? Tiểu thư cần gì phải mỗi ngày giả bệnh?
Tô Tiện Nhiễm nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, con ngươi có chút lóe ra, Nhạn Nhi lập tức thu lại cảm xúc, theo ý tứ, nàng đỡ Tô Tiện Nhiễm.
"Khụ khụ khụ, đã lâu không có đi ra thông khí , ở trong sân cùng di nương, muội muội nói chuyện một lát cũng tốt." Nàng cước bộ nặng nề, ngữ khí vô lực, toàn thân đều ỷ vào người Nhạn Nhi, làm ọi người ở đây đều tin tưởng, nếu như không có Nhạn Nhi chống đỡ, chỉ cần một trận gió cũng có thể khiến nàng ngã.
Tam nương, tứ nương, ngũ nương đều phụ họa lời của nàng: "Hôm nay thời tiết thật tốt, Nhiễm nhi là nên đi ra đi một chút. Những năm gần đây, cũng chưa thấy qua Nhiễm nhi vài lần, không thể tưởng được là con đã trưởng thành, xinh đẹp như vậy. Khó trách bị hoàng thượng nhìn trúng , ha ha."