Edit + Beta: Dực
Lúc đó đồng hồ chỉ đến sáu giờ, Mặc Tiểu Cơ mặc bộ đồ công sở màu trắng xinh đẹp bước nhanh rời khỏi tòa cao ốc Hằng An rất đúng giờ, đứng ở trên bậc thang nhìn bóng chiều tà dần biến mất ở đường chân trời, một mảnh trời màu đỏ hỗn độn thành một đường.
Mặc Tiểu Cơ hít một hơi thật sâu, đứng trên cầu thang, lấy từ trong túi ra một đôi giày thể thao dự bị, cúi người, cởi giày cao gót ra. Trên mặc đồ công sở, dưới chân là đôi giày thể thao, thật chả ra làm sao cả.
“Cơ, lại muốn trở về thôn Vu Bà của cậu sao?” Một giọng chế nhạo vang lên sau lưng.
Mặc Tiểu Cơ quay đầu lại, thì ra là đồng nghiệm kiêm bạn cùng lớp – Lâm Vy.
Mặc Tiểu Cơ cười cười, làm mặt quỷ với Lâm Vy “Thôn Vu Bà làm sao, soái ca của thôn Vu Bà làm sao có thể lọt vào mắt thần của Lâm đại mĩ nhân được.”
Vừa nghe đến soái ca, tròng mắt Lâm Vy lập tức sáng ngời.
“Cơ, sao Hách Liên Dục lại không đi làm?” Vẻ mặt Lâm Vy rất hiếu kỳ, trước mắt hiện lên cảnh ngày nhỏ cô cùng Tiểu Cơ lần đầu tiên đi trộm vật trong truyền thuyết của thôn Vu Bà, gặp thiếu niên Hách Liên Dục mặc trang phục cổ đại ở giao lộ, Lâm Vy sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, hoa khôi của trường Hiệu Hảo đứng trước Hách Liên Dục giống như gặp phải quỷ.
Thiếu niên lạnh lùng xinh đẹp, thậm chí còn có điểm tà mị, toàn thân mặc bộ đồ màu trắng cô đơn đứng ở đồng cỏ hoang. Gió đêm khe thổi, ánh trời chiều nhuốm bầu trời phía tây thành một vùng sắc đỏ bao la, cũng nhiễm đỏ luôn bóng dáng lạnh lùng của thiếu niên.
Lâm Vy vẫn không nhúc nhích, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mặc cho cỏ dại đánh vào gò má đau rát.
Chỉ có thiếu niên nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ, băng sương trong mắt tan chảy trong phút chốc, con ngươi đen như mực phát ra ánh sáng xinh đẹp khiến Lâm Vy không mở được mắt.
Khóe miệng thiếu niên chậm rãi kẽo một đường thành mụ cười dịu dàng, khiến Lâm Vy chấn động không thể lùi về phía sau được, trong lúc đó, cô đột nhiên nhớ tới người xưa có câu “Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc”