Con ngươi hắn xinh đẹp tỏa sáng, khiến trời đất tối lại, khiến Mặc Tiểu Cơ rớt đầy nước miếng.
Hiên tại, thực sự là Mặc Tiểu Cơ không còn tí nước miếng nào, cô choáng váng nhìn mĩ nam, mĩ nam liếc mắt quan sát cô.
Trong mắt có khinh thường, có cười nhạo, có chán ghét.
“A! A! Xác chết sống lại! Xác chết sống lại!” Mặc Tiểu Cơ vừa nhảy dựng lên vừa xoay người bỏ chạy.
Sự thay đổi như vậy, khiến mỹ nam trên giường ngẩn người kinh ngạc, sau nhìn Mặc Tiểu Cơ mặt cắt không còn giọt máu đang chạy loạn trong phòng, giống như con ruồi bay đông đụng tây.
Mĩ nam không đành lòng sờ sờ gương mặt mình, đoán rằng không phải sau khi ngủ một đêm đã biến thành yêu quái xấu xí hù sợ nữ nhân thô lỗ này phát điên chứ.
Mặc Tiểu Cơ sợ mĩ nam cương thi tới cắn cổ mình, uống máu mình, liền ngừng chạy loạn, nhớ là có cửa ra, có cửa ra.
Mặc TIểu Cơ không ngừng chảy mồ hôi lạnh, sau khi đi loạn sờ loạn cuối cùng cô cũng tìm đúng lối ra.
Mặc Tiểu Cơ mở cửa, không quan tâm gì nữa liền nhảy ra ngoài, chạy loạn một chút…sau đó…sau đó…liền trợn tròn mắt.
Vô số ánh mắt kỳ quái trợn trừng nhìn cô.
Cô cũng dùng ánh mắt kỳ quái trợn trừng nhìn lại chủ nhân ánh mắt kỳ quái kia…sau đó…sau đó…cô thấy…mĩ nam của cô tức giận đứng ở cửa, ngọn lửa trong mắt hắn có khả năng hỏa thiêu cô không dưới mười lần.
Sau đó…sau đó, cô nhìn thấy đôi chân nhỏ như cánh hoa sen của mình, một tấm vải bó chân trải dài từ cửa ra đến bên ngoài.
Chân nhỏ thon dài trẵng nõn như vậy. Trông rất dịu dàng, khiến người ta nhìn vào là muốn yêu thương.
Mặc Tiểu Cơ trước đây thấy rất ghét chân bó, nhưng hiện tại tuyệt đối không còn.
Sau đó…sau đó…suy nghi của Mặc Tiểu Cơ bị cắt đứt, cô ngẩng đầu, nhìn đám người già trẻ lớn bé xinh xấu gì gì đó mặc cổ trang đứng đầy sân, sau đó, bọn họ cũng nhìn cô giống như nhìn quái vật.
Sau đó…sau đó…cô thấy bộ đồ trên người mình.
Lụa mỏng xanh biếc, bên trong không mặc cái gì.
Sau đó cô nghe thấy tiếng người con trai giận nữa quát “Nữ nhân chết tiệt!”