Mặc Tiểu Cơ tức giận…cô…cô lại liều chết thả một một cái nữa.
Mọi người nghĩ mà xem, thả một cái rắm đã xấu hổ muốn chết rồi, lại còn thả một cái thứ hai…cái thứ ba…
Đương nhiên…đương nhiên là…rất xấu hổ rồi! Dù sao thì một cái rắm có thể lấp liếm, ba cái thì giấu thế nào được.
Đạo lý như vậy, Mặc Tiểu Cơ nhất định đã khắc sâu.
Cho nên, cô mở mắt ra lần nữa, quay đầu, liền rống một tiếng thật lớn “Cười cái gì mà cười, lẽ nào các người chưa bao giờ đánh rắm sao?”
Người cười choáng váng, những người nhìn cũng choáng vàng, sau đó Mặc Tiểu Cơ cũng choáng váng.
Ai nha! Nghe thấy cô đánh rắm thì ra không phải là mĩ nam cương thi.
Đầu tiên, Mặc Tiểu Cơ nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt dịu dàng, trong suốt gợn sóng, ánh mắt đó, rõ ràng là tràn đầy ý cười, nhưng, không phải là cười nhạo, mà là…dường như Mặc Tiểu Cơ thấy được đó là ánh mắt yêu thương.
Sống mũi cao tuấn tú, môi mỏng đầy đặn, khiến cho người khác nhìn vào thấy rất dễ chịu.
Ánh sáng màu vàng bao phủ lấy khuôn mặt hơi gầy, tản mát một loạt ánh sáng ấm áp, một thân nhuyễn bào sắc tím, đeo dây thắt lưng màu trắng.
Vóc người hắn nhất định là rất cao lớn, thắt lưng cũng khá nhỏ, đích thị là tiêu chuẩn của một mĩ nam.
Tiếng cười không phải từ miệng hắn phát ra, mà là từ người đứng vật vờ ở cửa sổ kia.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lãnh khốc, con ngươi hắn tràn đầy tà khí kiệt ngạo, ngay cả khuôn mặt, nhìn cũng không giống người tốt, người tốt không có vẻ mặt mê hoặc như vậy, so với cặp mắt tà khí của hắn có khiến có người ta muốn hận thêm vài phần, ngay cả khóe miệng cũng khiến người khác khó chịu đến cực điểm, môi mỏng mà đầy dị thường.
Hắn mặc một bộ cẩm y màu đen thêu hoa mai, chất vải cũng tốt lắm, chính xác là đắm chìm trong thế giới màu đen, tà khí nặng nề.
Môi mỏng của hắn không ngừng phát ra tiếng cươi khiến Mặc Tiểu Cơ chán ghét.
Sau đó…sau đó…Mặc Tiểu Cơ mặt đầy hắc tuyến, trợn trừng mắt, chảy xuống giường, bổ nhào tới trước mắt người con trai đó, nắm lấy cổ áo người con trai mặc áo đen, hét lớn “Nam không ra nam, nữ không ra nữ, đúng là yêu quái, cười đủ chưa.”