Nghe thấy lời nói của Mặc Tiểu Cơ, tử y nam tử mới thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười cũng sáng lạn hơn nhiều “Không có vấn đề gì là tốt rồi, không có vấn đề gì là tốt rồi. Nếu muội ở Quân Vương phủ cảm thấy buồn thì vài ngày nữa ta đến xin phụ thân cho muội quay về nhà một chuyến, đồng thời cũng có thể thắp cho mẫu thân một nén hương. Vài ngày nữa là ngày giỗ lần thứ mười của người rồi”
Sắc mặt của hắn lại tái nhợt.
Trong lòng Mặc Tiểu Cơ cũng tái nhợt.
Mặc dù mình không phải muội muội của hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn ngoại trừ anh Dục với vài người bạn học chung thì chưa từng có người nào tốt với mình như vậy.
Thế nhưng Mặc Tiểu Cơ cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tử y nam tử đứng lên, hắn cảm thấy muội muội của mình giống như đã trưởng thành chỉ qua một đêm, đã hiểu biết hơn rất nhiều, trong lòng nhịn không được vui sướng.
“Muội muội, ta phải hồi phủ rồi, khi nào rảnh ta sẽ tới thăm muội, muội cũng phải để ý đến sức khỏe của mình đó”
Mặc Tiểu Cơ vừa nghe thấy hắn phải đi, trong lòng lại cảm thấy luyến tiếc. Nàng định bảo hắn đưa nàng cùng về nhà, nhưng lại nhớ đến lời nói chuyện vừa rồi của bọn họ. Họn họ không có mẫu thân, khi mẫu thân còn sống cũng chỉ là một tiểu thiếp, cuộc sống của hắn nhất định cũng rất không tốt.
“Ca ca, huynh cũng phải tự bảo trọng”
Tử y nam tử vì lời nói của Mặc Tiểu Cơ mà đôi mắt lại hoe đỏ lần nữa. Hắn miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu nói “Ừ, muội không cần tiễn ta đâu, nghỉ ngơi đi”
Mặc Tiểu Cơ nhìn hắn đi ra khỏi phòng.
Hắn cũng không lập tức rời khỏi, mà là đứng ở cửa nói gì đó với hai nha hoàn.
Mặc Tiểu Cơ nhìn nha hoàn có thân hình như rắn nước cười đến ngọt ngào.
Tử y nam tử lấy ra vài lượng bạc nhét vào trong tay hai nha hoàn đó, còn quay đầu lại nhìn Mặc Tiểu Cơ một cái, sau đó quay đầu nói thêm vài câu với hai nha hoàn kia. Mặc Tiểu Cơ đoán rằng hắn căn dặn bọn họ chăm sóc tốt cho mình.
Đôi mắt Mặc Tiểu Cơ cũng đã ươn ướt.