Mặc Tiểu Cơ mới vừa khích lệ mình xong, một vấn đề khác lại xuất hiện. Tường viện cao như vậy thì làm sao để trèo ra ngoài đây? Ít nhất thì nó cũng cao bốn thước, đánh chết thì Mặc Tiểu Cơ cũng không trèo qua được, trừ phi bây giờ nàng mọc ra một đôi cánh.
Mặc Tiểu Cơ ưu sầu đi qua đi lại.
Bây giờ nàng lại hơi sợ hai nha hoàn kia lại đột nhiên trở về, lại càng sợ nữ nhân ma quỷ kia đến tìm nàng tính sổ.
Mặc Tiểu Cơ luẩn quẩn đến muốn bạc cả đầu. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười.
Bên cạnh tường viện lại có một gốc cây cổ thụ, cành lá tươi tốt, cao hơn tường viện không biết bao nhiêu thước, ít nhất cũng đã sống qua mấy trăm năm.
Đối với chuyện leo cây, Mặc Tiểu Cơ lại rất thành thạo.
Trước đây, nàng đã làm chuyện này không ít lần.
Nghĩ liền làm, Mặc Tiểu Cơ xẹt qua một tiếng. Ai da! Không leo nổi liền trượt xuống, do cây này to quá, Mặc Tiểu Cơ ôm không hết vòng tay.
Nghe nói thời gian gấp rút sẽ kích thích chỉ số thông minh của não người.
Nhãn cầu Mặc Tiểu Cơ vừa chuyển liền rút ra hai cây trâm bên hông, cắm lên thân cây làm công cụ phụ trợ. Quả thật không sai, nhờ hai cây trâm cắm vào thân cây mà nàng có thể leo lên bức tường dễ dàng.
Trèo xuống lại dễ hơn so với trèo lên. Đạp lên nhánh cây chìa ra khỏi ngoài viện, nháy mắt Mặc Tiểu Cơ đã nhảy xuống mặt đất.
Xuống mặt đất, một chút vui vẻ Mặc Tiểu Cơ cũng không có. Trước mắt mà rừng rậm, Mặc Tiểu Cơ hiểu rất rõ, nó chính là rừng cây ở trong thôn ngày trước. Tuy cây cối đều giống nhau, không thể phân biệt được, nhưng núi non mấy vạn năm cũng không thay đổi gì.
Mặc Tiểu Cơ đè nén sự sợ hãi của mình, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xoay lưng đi về phía nam. Nàng nhớ hình như phía nam là con đường rời khỏi khu rừng ngắn nhất.
Cuối cùng nhìn thoáng qua, Quân vương phủ thấp thoáng bị che kín trong rừng rậm quỷ dị.