Cố An Tuân cho rằng, kể cả khi phòng ngự của nam hình xăm kia rất mạnh, nhưng chưa chắc đối phương đã có đủ khả năng để bắt giữ được gã ngay tức khắc.Nhưng hiển nhiên là gã vẫn đánh giá thấp sức mạnh của thành viên vương bài trong tổ chức chính phủ rồi.Trên thực tế, Giản Nhất Nhất hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bản thân cần phải lại gần đối thủ bên kia, gã chỉ lấy một bức tranh từ trong ba lô ra.Tên của bức tranh này là 《 phong 》.Nội dung là quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà [1].[1] : Nôm na là qua sông, ngàn thước sóng, vào rừng, vạn trúc nghiêng.Ý thơ như sau:Gió, cuốn bay đi đám lá vàng thu cuối,Gió, thúc giục những đóa hoa đầu xuân tháng hai nở nụ cười,Gió, lướt qua sông ngòi, kéo lên cơn sóng lớn cao ngàn thước,Gió, ghé thăm mảnh rừng làm vạn gốc trúc xanh uốn cong lưng.Ngay lập tức một luồng gió yêu ma từ trong bức tranh ùa tới.
Cơn gió nọ tựa như đang nghe theo ý nguyện của chủ nhân, để nhanh chóng tập kích về phía Cố An Tuân.Gió và cát che lại đôi mắt của con người.Những người bình thường xung quanh chỉ cho rằng thời tiết vừa đột nhiên thay đổi, tất cả vội vàng nheo mắt lại, muốn ngăn cản cát bụi đằng kia.
Thậm chí còn có người đã ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, không bán tiếp nữa.Về phần camera trên đường, tất cả đều thuộc về tổ chức chính phủ, không cần phải quan tâm đến chúng.Ngoại trừ che lại đôi mắt của con người, gió yêu ma còn có tác dụng trói buộc.Gió lốc hình thành vách ngăn, giống như một khu nhà giam, giam giữ Cố An Tuân ở trong mắt gió, mà phía trước gã —— là Giản Nhất Nhất."Người bạn của tôi cần nói chuyện một mình với anh, nhưng sát ý của anh quá nặng, tôi chỉ còn cách trói anh lại trước đã.
Hy vọng anh sẽ không bị cảm lạnh.”Bức tranh thứ hai 《 Tuyết Hàn Giang 》nhanh chóng được mở ra.Bức họa cuộn tròn mang theo hàn ý đủ để đóng băng cả ngàn dặm, chỉ lộ ra một bộ phận, cũng đủ khả năng hoàn toàn đóng băng Cố An Tuân rồi, chỉ thấy hai tay gã lập tức bị gông xiềng do hàn băng kết thành trói lại."Đương nhiên, dựa theo yêu cầu của Tiểu Trạch, tôi sẽ không nghe câu chuyện giữa hai người, nhưng mong anh hãy nghe tôi khuyên một câu, Kiều Vi đã là vợ của Tiểu Trạch rồi, anh vẫn nên đổi người khác để thích đi thôi.
Anh không bằng Tiểu Trạch đâu.”Giản Nhất Nhất bỏ lại một câu đó, rồi nhanh chóng rời đi, tiếp sau Tần Trạch tiến vào bên trong vách tường của nhà giam bạo phong.Tần Trạch thực sự ngoài ý muốn với chuyện này, một cơn gió yêu ma nổi lên, và ngay sau đó, chiến đấu đã kết thúc rồi.Có vẻ như năng lực của họa sĩ cũng không thua kém thợ xăm mình.Một bên là nội liễm, một bên là ngoại phóng.Hắn lại không nhịn được thoáng cảm khái về chiến lực mạnh mẽ của chức năng lịch cũ, quả nhiên hắn lưu giữ lại chút điểm của "chất" kia là lựa chọn chính xác.Hắn cũng vô cùng chờ mong, qua vài ngày nữa, mình sẽ nhận được loại nghề nghiệp gì từ chỗ Nhật Lịch này.
Đương nhiên rồi, không thể phủ nhận rằng, năng lực của người lịch cũ còn khoa trương hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.Tần Trạch nhanh chóng thu lại suy nghĩ trong đầu, và bình thản đi đến bên cạnh Cố An Tuân.Khác với cái nhìn vội vàng trước đó, sau khi nghiêm túc quan sát Cố An Tuân ở cự ly gần, Tần Trạch đã rút ra một kết luận ——"Quả nhiên Kiều Vi yêu ta không phải vì nhan sắc."Ngay chính hắn cũng phải thừa nhận rằng, Cố An Tuân này đẹp trai hơn mình, nếu không có tăng phúc tới từ "Hợp cắt tóc".Cố An Tuân vừa kinh hãi vừa giận dữ, kinh hãi vì chênh lệnh giữa gã và nam hình xăm kia lại lớn đến vậy.
Có lẽ thực lực của nam hình xăm nọ cùng một đẳng cấp với Kiều Vi?Còn tức giận vì tên ăn cơm mềm Tần Trạch này, lại dám đi tới, nhìn kỹ dung mạo của gã."Đừng dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi.
Ngay cả anh cũng rất rõ ràng, hiện tại anh đã không đủ khả năng để làm được bất cứ chuyện gì rồi.""Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi đã đoán được ý đồ của anh, cũng biết lý do vì sao anh lại hận tôi như vậy.”"Tôi nhìn ra được, anh rất yêu Kiều Vi, rất yêu rất yêu, nếu không anh sẽ không ngu xuẩn đến mức rơi vào tình cảnh như vậy.""Đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nếu sau này anh nguyện ý làm việc giúp tôi, tôi cũng không ngại cho anh một chút chỗ tốt đâu."Cố An Tuân nghe đến đó, lập tức muốn mở miệng hung hăng mắng chửi.Cố mỗ ta là người được tiếp thu giáo dục đầy đủ, tuyệt không cho phép bản thân làm ra những điều như vậy! Cho dù ta có chết đói, hay nhảy từ nơi này xuống kia, cũng tuyệt đối sẽ không làm việc giúp địch nhân của mình!Nhưng lời còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, đã nhìn thấy Tần Trạch lấy điện thoại di động ra, gõ một câu trên bản ghi nhớ, sau đó dùng nội dung trên này, để ngăn Cố An Tuân mở miệng nói:"Kiều Vi còn sống, nhưng chỉ tôi mới biết cách liên lạc với cô ấy như thế nào."Kinh ngạc, tức giận, mừng như điên, chua xót, đủ loại biểu cảm không ngừng hiện trên gương mặt, cuối cùng, Cố An Tuân mới cất tiếng nói khàn khàn, có chút gian nan nói:"Anh...!Anh muốn tôi làm cái gì?”.