Edit: Hanna
“Tới, tới, lão phu nhân, người tới.” Một ma ma mặc áo ngoài màu đỏ tím bước nhanh chân từ bên ngoài tiến vào, vui mừng chạy tới nói trước mặt lão phu nhân Khương thị, khuôn mặt béo trắng lộ ra tươi cười vui vẻ, rất dễ nhìn ra tâm trạng kích động của bà.
Hạ ma ma là người hầu hạ nhiều năm bên người lão phu nhân Khương thị, rất được lão phu nhân Khương thị tín nhiệm.
“Tới thì tốt rồi, tới thì tốt rồi.” Lão phu nhân Khương thị cũng rất kích động, mặt đầy ý cười, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn rất nhiều, có thể thấy được bà thật sự cao hứng.
Những người khác ngồi trong phòng thấy lão phu nhân Khương thị cao hứng, đều phụ họa nói mấy lời tốt đẹp vui vẻ với lão phu nhân Khương thị, chỉ có Đường thị ngồi phía trên một dãy bàn là không vui không buồn mà hừ lạnh một tiếng: “Tới muộn như vậy, để trưởng bối phải chờ lâu, cũng không biết có phải là cố ý hay không.”
Đường thị nói chuyện không lớn không nhỏ, vừa đủ để người chung quanh nghe được, vốn dĩ mọi người còn đang nói chuyện cười đùa vui vẻ chọc cười lão phu nhân Khương thị, sau khi nghe lời Đường thị nói, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ.
Ý cười trên mặt lão phu nhân Khương thị cũng phai nhạt đi vài phần một cách rõ ràng, hơi bất mãn nhìn Đường thị vài lần, thầm nghĩ tại sao nữ nhân này lại ngu ngốc như vậy, cho dù thật sự không thích Ninh Như Ngọc, trong trường hợp này cũng phải cố mà chịu đựng, sao có thể tùy tiện nói lời ngu xuẩn trước mặt nhiều người như vậy, đúng là ngu không ai bằng.
Rốt cuộc lão phu nhân Đường thị cũng là người trải qua rất nhiều việc, bà có thể hiểu được tại sao Đường thị không mấy ưa thích Ninh Như Ngọc, nhưng bà lại không ủng hộ cách làm này của Đường thị.
Nhưng Đường thị không hề có phản ứng tự hiểu, bà ta còn cảm thấy đắc chí vì bản thân vừa nói ra những lời mà thành công khiến Ninh Như Ngọc để lại ấn tượng không tốt với mọi người.
Đường thị ngồi dựa vào thành ghế, cầm khăn lau nhẹ khóe miệng, lé mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, dụng tâm kín đáo mà chờ xem trò hay của Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc.
Lúc này, có nha hoàn vém rèm cửa lên, Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc cùng nhau cất bước đi vào. Hoắc Viễn Hành âm thầm nhìn lướt qua tình huống trong phòng mà không để lại dấu vết, thu lại tất cả biểu tình trên mặt của mỗi người trong phòng vào đáy mắt.
Hai người Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đều mặc quần áo màu đỏ rực, hồng hồng đỏ đỏ cực kỳ vui vẻ, nữ xinh đẹp kiều diễm, nam khí vũ hiên ngang, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, vừa mới bước vào từ cửa đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sôi nổi nhìn về phía hai người bọn họ.
Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc đi về phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng: “Đừng lo lắng, hết thảy đã có ta.”
Chàng lo lắng nàng thấy trưởng bối sẽ lo lắng khẩn trương, vì vậy mới cố ý nói như vậy, có chàng bên cạnh, chàng sẽ luôn che chở cho nàng, vì nàng mà che mưa chắn gió, càn quét hết thảy mọi khó khăn cùng chướng ngại.
Ninh Như Ngọc ngước mắt nhìn chàng, mỉm cười: “Thiếp biết.”
Hoắc Viễn Hành nắm chặt bàn tay nhỏ của Ninh Như Ngọc, dẫn nàng đi về phía trước thỉnh an lão phu nhân Khương thị, sự ngọt ngào giữa hai người như nhuộm bầu không khí xung quanh thành hương vị tương tự, vừa nhìn đã biết hai người có cảm tình thật sự rất sâu đậm.
“Tổ mẫu, chúng ta tới muộn rồi.” Hoắc Viễn Hành nói.
Lão phu nhân Khương thị nhìn thấy dáng vẻ phu thê hai người ngọt ngào ân ái thì vô cùng vui mừng, căn bản không để việc hai người tới muộn vào trong lòng, cười nói: “Tốt tốt tốt, tới là được rồi, không muộn không muộn, nhìn thấy hai người các cháu ngọt ngọt ngào ngào ta thật cao hứng.”
Nghe được lời này, Ninh Như Ngọc đang đứng bên cạnh Hoắc Viễn Hành không thể tự chủ mà đỏ hồng mặt, lão phu nhân Khương thị lại liên tục đánh giá nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới vài làn, càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích.
“Minh Tông, tức phụ nhi của cháu lớn lên thật xinh đẹp, là một cô nương tốt, về sau phải đối xử thật tốt với tức phụ nhi nhé.” Lão phu nhân Khương thị mỉm cười dặn dò.
“Tôn nhi đã biết.” Hoắc Viễn Hành thành thật trả lời, khóe miệng giơ lên một nụ cười, có thể làm cho lão phu nhân Khương thị vừa lòng, chàng cũng bớt lo lắng.
“Tốt tốt, nên làm như vậy.” Lão phu nhân Khương thị liên tục gật đầu.
Sau đó chính là kính trà cho trưởng bối, Hạ ma ma bưng hai chén trà không nóng không lạnh tới, nha hoàn cầm hai cái đệm đặt trước mặt Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, hai người quỳ xuống trước mặt lão phu nhân Khương thị.
“Mời tổ mẫu uống trà.” Ninh Như Ngọc nhận lấy chén trà từ trong tay Hạ ma ma, mỉm cười, cung kính đặt chén trà vào trong tay lão phu nhân Khương thị.
Lão phu nhân Khương thị vui mừng nhận lấy chén trà rồi uống một ngụm, động tác liền mạch lưu loát, có thể thấy được bà thật sự rất thích Ninh Như Ngọc.
Uống trà xong, lão phu nhân Khương thị đặt chén trà vào trên bàn nhỏ bên cạnh người, sau đó lấy ra một bao lì xì thật dày mà bà đã chuẩn bị tốt từ trong tay áo đưa cho Ninh Như Ngọc, mặc dù không biết cụ thể bao lì xì có bao nhiêu, nhưng nhìn độ dày cũng biết chắc chắn không ít, có thể thấy được lão phu nhân Khương thị rất vừa lòng đối với Ninh Như Ngọc.
Đường thị ngồi đầu dãy bàn bên dưới nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cực kì không vui, khóe mắt như bị đau đớn mà run rẩy một trận, trong lòng thầm mắng lão phu nhân Khương thị quá bất công, vậy mà lại đưa cho Ninh Như Ngọc một bao lì xì lớn như vậy, năm đó bà ta gả vào phủ Vũ An Hầu, lão phu nhân Khương thị cũng không cho tức phụ là bà ta một bao lì xì lớn như thế, đúng là bất công tận trời cao không có điểm dừng, trong lòng càng thêm chán ghét Ninh Như Ngọc.
Hoắc Viễn Hành đứng ở bên cạnh rất nhạy bén cảm nhận được ánh mắt khác thường, khi chàng kính trà cho lão phu nhân Khương thị xong thì đứng dậy, quay đầu nhìn về phía tầm mắt kia truyền đến, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Đường thị.
Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành sắc bén như có độc, khí thế cường đại, có thể khiến yêu ma quỷ quái chịu kinh sợ, Đường thị vốn là chột dạ, khi đối diện với ánh mắt kia của Hoắc Viễn Hành thì không nhịn được mà khiếp đảm, ánh mắt lập lòe, vừa nhìn đã biết không có ý tốt, bà ta nhanh chóng rời mắt, căn bản không dám đối diện với Hoắc Viễn Hành.
Đường thị này…..Hoắc Viễn Hành không vui nhíu mày, thời gian trước đã cảnh cáo, nhưng hiện tại lại tái phát bệnh cũ, quả nhiên là tính xấu không đổi! Về sau chàng còn phải bận tâm hơn, miễn cho Ninh Như Ngọc bị bà ta khi dễ! Hôm nay là ngày lành, tạm thời không so đo với bà ta, về sau chậm rãi tính sổ.
Sau khi kính trà cho lão phu nhân Khương thị, tiếp theo chính là kính trà cho các trưởng bối khác, Hoắc gia có nhiều thân thích, ngoại trừ Đường thị nói mấy câu làm khó dễ nàng ở mặt ngoài, thì đại đa số trưởng bối đều rất hòa nhã dễ nói chuyện, bởi vậy Ninh Như Ngọc thu được không ít lễ gặp mặt, đương nhiên nàng cũng đưa ra không ít bao lì xì, đây là nàng chuẩn bị cho người nhỏ tuổi hơn hoặc người cùng thế hệ với nàng, cũng may trước đó nàng dặn Bích Hà và Hồng Châu chuẩn bị đầy đủ hạt đậu vàng, dưa vàng đặt vào trong hà bao, vừa đẹp vừa vui mắt khiến người yêu thích.
“Nhị tẩu lớn lên thật là xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.” Một cô ương mặc áo ngoài màu hồng phấn, váy dài màu trắng nhỏ giọng nói với cô nương bên cạnh mặc áo ngoài màu vàng thêu hoa, váy cũng màu vàng.
Cô nương kia vội gật đầu không ngừng, cố ý đè thấp giọng, nói: “Còn xinh hơn cả tiên nữ ấy, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn nàng.”
Ninh Như Ngọc tai thính, đúng lúc nghe được, quay đầu mỉm cười với hai tiểu cô nương kia, hai tiểu cô nương kia lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi đầu né tránh ánh mắt của Ninh Như Ngọc, lôi kéo nhau đến bên cạnh nói chuyện.
Lại nói, Ninh Như Ngọc đều nhận thức hai tiểu cô nương kia, người mặc áo ngoài màu hồng phấn, váy dài màu trắng chính là thứ nữ Hoắc Diễm của Hoắc nhị lão gia, mẹ đẻ của Hoắc Diễm trước kia là nha hoàn thông phòng, sau đó được nâng thành Tuyết di nương, Tuyết di nương tương đối được sủng ái, Hoắc nhị lão gia lại rất thích nữ nhi Hoắc Diễm này, vì thế ngày tháng sống trong phủ của Tuyết di nương và Hoắc Diễm còn khá tốt.
Còn cô nương mặc áo ngoài màu vàng thêu hoa, váy cũng màu vàng kia là thân thích không cùng chi với Hoắc gia, hình như tiểu cô nương kia tên là Hoắc Văn, thường xuyên tới phủ Vũ An Hầu tìm Hoắc Diễm chơi đùa, có quan hệ rất tốt với Hoắc Diễm, là một tiểu cô nương nghe lời hiểu chuyện, khiến người ta yêu thích.
Đời trước, khi Ninh Như Ngọc vẫn còn là thê tử của Hoắc Viễn Thành, Hoắc Diễm và Hoắc Văn thường xuyên chạy tới chỗ nàng chơi, hai tiểu cô nương và nàng có cảm tình vô cùng tốt, rất khó có được người thật lòng quan tâm tới nàng.
Hiện giờ, trọng sinh một đời, Ninh Như Ngọc lại gả tới Hoắc gia một lần nữa, trở thành thê tử của Hoắc Viễn Hành, thân phận đã xảy ra thay đổi, thế sự bất đồng, nhưng có người vẫn không thay đổi như cũ, ví dụ như Đường thị, vẫn chanh chua như trước, mặt ngoài tỏ ra công bằng chính trực, trong nội tâm lại vô cùng ích kỷ, ví dụ như Hoắc Viễn Thành, trong ngoài không đồng nhất như cũ, mặt ngoài mang dáng vẻ quân tử dịu dàng nho nhã, trong nội tâm lại xấu xa vô sỉ.
Nhưng cũng có người khiến Ninh Như Ngọc cảm thấy vui vẻ, đó chính là Hoắc Diễm và Hoắc Văn vẫn thích nàng như trước đây, mặc dù thân phận thay đổi, nhưng cảm tình vẫn như cũ, hai tiểu cô nương kia vẫn cho nàng cảm giác giống như trước kia, có lẽ đây chính là duyên phận.
Còn có chính là thái độ của lão phu nhân Khương thị đối với nàng, đời trước khi nàng là thê tử của Hoắc Viễn Thành, thái độ của lão phu nhân Khương thị đối với nàng là không nóng không lạnh, mặc kệ nàng sống tốt hay không tốt, cũng rất ít khi quan tâm tới nàng, cũng không hỏi đến chuyện của nàng.
Nhưng hiện tại, sau khi nàng trọng sinh, gả cho Hoắc Viễn Hành, trở thành thê tử của Hoắc Viễn Hành, thái độ của lão phu nhân Khương thị đối với nàng hoàn toàn tương phản với đời trước, vô cùng yêu thích nàng một cách rõ ràng, hoàn toàn không cần che giấu, có thể nhìn ra được là xuất phát từ nội tâm mà yêu thích nàng.
Hai đời trước sau có thái độ bất đồng khiến Ninh Như Ngọc vừa kinh hỉ lại vừa khổ sở, vui vì lão phu nhân Khương thị thích nàng, cho dù đây là lão phu nhân Khương thị nể mặt Hoắc Viễn Hành, yêu ai yêu cả đường đi mà thích nàng, nhưng dù sao được người yêu thích cũng tốt hơn là bị người chán ghét.
Khổ sở chính là đời trước nàng cũng rất tôn kính lão phu nhân Khương thị, tận tâm tận lực muốn lấy lòng bà, nhưng bà vẫn không dao động như cũ, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn một cái, mà đời này chỉ có thân phận thay đổi, thái độ của bà đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, yêu thích vô cùng. Loại cảm giác trước sau không giống nhau này khiến Ninh Như Ngọc có chút ủ rũ, cảm thấy sự cố gắng nỗ lực ở đời trước đều là vô nghĩa, hóa ra thân phận mới là chướng ngại lớn nhất.
Hoắc Viễn Hành nhạy bén mà phát hiện ra cảm xúc của Ninh Như Ngọc dao động, chàng duỗi tay nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay to khô ráo ấm áp bao bọc lấy tay nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Làm sao vậy? Mệt mỏi ư? Nếu mệt mỏi thì chúng ta lập tức trở về nghỉ ngơi.”
Hoắc Viễn Hành quan tâm khiến đáy lòng Ninh Như Ngọc trở nên an tâm bình tĩnh lại, nàng mỉm cười với chàng, lắc lắc đầu: “Thiếp không mệt, vẫn tốt.”
Hoắc Viễn Hành sờ mặt nàng, sủng nịch nói: “Nếu mệt mỏi thì phải lập tức nói cho ta, không cần gồng mình chống cự, nàng là thê tử của ta, hết thảy đã có ta.”
“Ai da, hai người các ngươi lại dám ở chỗ này khanh khanh ta ta, thật sự coi chúng ta như không tồn tại ư?!” Khi Hoắc Viễn Hành nói chuyện với Ninh Như Ngọc, Đường thị bỗng nhiên mở miệng trào phúng, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, bày ra dáng vẻ trêu ghẹo phu thê mới thành thân, nhưng ai cũng nghe ra là bà ta cố ý nói những lời chanh chua soi mói này.