Edit: Hanna
Buổi sáng, Ninh Như Ngọc đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị trước, Khương thị nhìn thấy nàng thì thật sự rất vui, vẫy tay bảo nàng đến ngồi xuống bên người, nắm tay nàng, nói: “Ngày hôm qua cháu đi ra ngoài dạo chơi với Minh Tông có vui không?”
Nhớ tới sự việc phát sinh cuối cùng vào ngày hôm qua, Ninh Như Ngọc đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Khá vui ạ.”
“Vậy thì được rồi, hai người phải có tình cảm tình tốt mới được, lão bà tử ta cũng yên tâm.” Khương thị cười vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ninh Như Ngọc.
“Tổ mẫu, cháu đã biết.” Ninh Như Ngọc nói.
Khương thị nói: “Các cháu tốt, ta cũng có thể ngóng trông sớm được ôm tằng tôn.”
Ninh Như Ngọc: “……”
Sau khi thỉnh an Khương thị, Ninh Như Ngọc trở lại Sùng An Đường, gặp quản sự để giao việc, mọi việc được xử lý thật sự rất thuận lợi, các quản sự làm việc tận tâm tận lực, tốt hơn nhiều so với khi Đường thị quản gia.
“Mọi việc cứ làm theo thương lượng lúc trước đi.” Ninh Như Ngọc nói với quản sự.
“Tốt, vậy ta lập tức đi làm.” Quản sự đứng lên hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài.
Xử lý xong mọi việc, cuối cùng Ninh Như Ngọc đã có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, bưng lên ly trà trên bàn, uống một ngụm trà, ăn thêm hai miếng bánh ngọt.
Lúc này Trần ma ma từ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm mấy tờ giấy, vẻ mặt có chút tức giận.
Trần ma ma là người làm lâu năm trong phủ, có thể chọc giận bà ấy, khẳng định việc này không đơn giản, Ninh Như Ngọc mở miệng hỏi: “Ma ma, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân, Nhị phu nhân thật là quá đáng giận, người nhìn danh sách lễ vật này xem, không có một cái nào ra hồn, tất cả đều bị người động tay động chân.” Trần ma ma đi lên phía trước, đưa danh mục đang cầm trong tay cho Ninh Như Ngọc xem.
Ninh Như Ngọc nghi hoặc tiếp nhận danh sách từ trong tay Trần ma ma, lật từng tờ lên để xem, dựa vào hiểu biết ở đời trước của nàng đối với phủ Vũ An Hầu, cùng với những người có lui tới với phủ Vũ An Hầu, rất nhanh nàng đã nhìn ra danh sách lễ vật này không thích hợp, Đường thị đưa tới danh sách lễ vật này, không có một cái nào là đúng, bà ta thay đổi danh sách lễ vật vốn là lễ vật lớn đưa cho các nhà có quan hệ thân cận đổi thành đưa lễ mọn, mà danh sách lễ vật vốn là đưa lễ mọn đổi thành đưa lễ lớn, nếu Ninh Như Ngọc không hiểu biết về các gia tộc này mà tặng lễ vật theo danh sách này đi ra ngoài, vậy nàng lập tức gây ra họa lớn, không chỉ không giúp được gì cho Hoắc Viễn Hành và hầu phủ, khả năng còn sẽ gây thù chuốc oán cho Hoắc Viễn Hành, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, quả thật không dám tưởng tượng tới hậu quả.
“Sao Nhị thẩm lại có thể làm như vậy?” Ninh Như Ngọc không đồng tình mà lắc lắc đầu, nàng biết Đường thị không có quyền quản gia thì trong lòng không vui, Đường thị là người có tâm nhãn nhỏ nhen, muốn ngáng chân nàng là có, việc đó nàng đều có thể lý giải, nhưng Đường thị động tay động chân lên danh sách lễ vật, là không hề suy nghĩ tới toàn bộ hầu phủ! Chẳng lẽ bà ta không nghĩ tới, nếu Hoắc Viễn Hành hoặc là phủ Vũ An Hầu xảy ra chuyện gì xấu, bà ta cũng không có kết cục tốt, chẳng lẽ bà ta cho rằng Nhị phu nhân của phủ Vũ An Hầu có thể đứng ngoài cuộc sao? Rốt cuộc đầu óc bà ta có bao nhiêu ngu xuẩn? Không biết đạo lý toàn bộ người trong phủ Vũ An Hầu đều là cùng vinh hoa chung tổn hại hay sao? Chẳng lẽ bà ta cho rằng nàng phạm vào sai lầm thì bà ta có thể lấy lại quyền quản gia à? Quả thật là ngu xuẩn đến nực cười! Xem ra từ đầu đến cuối bà ta đều không hiểu rõ vì sao lão phu nhân Khương thị và Hoắc Viễn Hành đều không muốn bà ta quản cái nhà này, là bởi vì căn bản bà ta không phân biệt rõ công và tư, hoàn toàn không hiểu rõ mọi chuyện.
“Phu nhân, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Trần ma ma hỏi.
Ninh Như Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước hết ngươi đưa thọ lễ tới Dương gia dựa theo danh sách cũ, lại thêm hai thành đưa qua đó đi. Còn những nơi khác, ta đi hỏi lão phu nhân một chút.”
“Được, nô tỳ lập tức đi làm ngay.” Trần ma ma đáp lời một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Ninh Như Ngọc ngồi trên ghế, nhắm mắt nghĩ thầm: Đường thị thật là một người không bớt lo, lúc này đây tuyệt đối không thể tiếp tục khinh thường bà ta.
Sau giờ Ngọ, vừa hết thời gian ngủ trưa, Ninh Như Ngọc bảo Hồng Ngọc đi tới sân viện của lão phu nhân Khương thị hỏi thăm một chút, biết được lão phu nhân Khương thị đã tỉnh ngủ, nàng lập tức cầm danh sách lễ vật sai sót, mang theo Bích Hà đi tới phòng Khương thị.
“Sao Đình Đình lại tới đây vậy, có việc gì sao?” Lão phu nhân Khương thị còn chưa biết việc Đường thị động tay chân lên danh sách lễ vật.
“Là có một số việc, cháu muốn nhờ tổ mẫu cho ý kiến giúp cháu.” Ninh Như Ngọc nói có vẻ dễ nghe, đi ra phía trước, cầm dành sách lễ vật trong tay giao cho Khương thị: “Tổ mẫu, người nhìn cái này trước đi.”
Khương thị không rõ lý do mà tiếp nhận danh sách trong tay Ninh Như Ngọc rồi nhìn qua, phát hiện nội dung trong danh sách đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hỗn loạn bất kham, sắc mặt lập tức thay đổi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Đây là danh sách lễ vật Nhị thẩm đưa cho cháu……” Ninh Như Ngọc nói một nửa rồi dừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nàng rất muốn nói, Đường thị chính cố ý làm như vậy để ngáng chân nàng. Nhưng lời này nói ra thì có vẻ như nàng cố ý nhằm vào Đường thị, vì vậy nàng chỉ nói một nửa, một nửa còn lại để lão phu nhân Khương thị tự mình lý giải ý tứ trong đó.
Khương thị là người từng trải, vừa thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ninh Như Ngọc thì lập tức đoán được chuyện này là như thế nào.
“Việc này ta sẽ xử lý, cháu không cần lo lắng.” Khương thị thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng Đường thị là người ngu xuẩn, mặt ngoài còn muốn trấn an Ninh Như Ngọc, miễn cho nàng nghĩ rằng bà thiên vị Đường thị.
“Tổ mẫu, cháu có mấy lời không biết có nên nói ra hay không?” Ninh Như Ngọc cau mày, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Vào thời điểm này, tất nhiên Khương thị không thể từ chối, ngữ khí ôn hòa nói: “Cháu muốn nói gì thì cứ nói ra đi, chắc chắn tổ mẫu sẽ đứng về phía cháu.”
Ninh Như Ngọc nhớ tới việc Hoắc Viễn Hành phải chịu thiệt thòi thì cực kì đau lòng, lấy khăn lau khóe mắt, nói: “Cháu cảm thấy Minh Tông quá đáng thương, mấy năm nay, chàng đều ở binh doanh, dãi nắng dầm mưa, nhiều lần gặp nguy hiểm trắc trở, mới lập công như ngày hôm nay, bởi vì làm quá tốt nên bị người nghi kỵ, mấy ngày nay, chàng vẫn luôn bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nguy hiểm trùng trùng, ngày tháng trôi qua khó khăn vất vả. Rõ ràng chàng mới lập công lớn trở về, vì sao lại giao nộp binh quyền? Vì sao lại tìm cớ ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian dài như vậy? Tổ mẫu, chắc hẳn người đều có thể hiểu rõ vì sao chàng phải làm như vậy, chàng chính là vì gia tộc này, vì toàn bộ hầu phủ. Nhưng người ở hầu phủ lại đối xử với chàng như thế nào? Nhị thẩm quản gia, tham ô bạc của công, đứng giữa kiếm lời vào túi riêng, Minh Tông đều không so đo với bà, Nhị thẩm luôn miệng nói sẽ sửa lại, nhưng hiện tại bà ấy đang làm cái gì? Khi giao lại quyền quản gia cho cháu, bà ấy cố ý bảo các quản sự trong phủ nhằm vào cháu, cố ý làm một số việc để ngầm ngáng chân cháu, những điều này cũng chỉ là việc nhỏ, cháu không muốn tính toán với Nhị thẩm. Nhưng hôm nay bà ấy động tay động chân lên danh sách lễ vật, nếu không phải trước khi tặng lễ đi ra ngoài, Trần ma ma cẩn thận kiểm tra lại, nếu cháu làm theo quy cách trong danh sách lễ vật đưa đồ vật ra ngoài, vậy sẽ đắc tội không ít người, cháu đưa sai lễ là một chuyện, chính là nếu đối phương trách tội lên đầu Minh Tông thì đó chính là việc lớn. Tiền triều không phải chưa từng phát sinh chuyện như vậy, cho dù gia tộc lớn mạnh vững chãi cũng không chịu nổi bị lăn lộn như vậy, lầu cao sụp đổ cũng chỉ trong nháy mắt. Tổ mẫu, người hẳn là hiểu rõ rốt cuộc chuyện này nghiêm trọng như thế nào! Nhị thẩm là người có công nuôi Minh Tông lớn, chúng ta cũng rất cảm kích bà ấy, nhưng đây là hai việc khác nhau, việc nào ra việc nấy, không thể hai việc gộp làm một!”
Ninh Như Ngọc nói rất nghiêm trọng, ý tứ rõ ràng, chính là muốn lão phu nhân xử lý Đường thị, Đường thị không thể lấy việc nuôi dưỡng Hoắc Viễn Hành làm tấm khiên chắn tên, một lần hai lần là việc nhỏ thì có thể tha thứ, nhưng hiện tại ra xảy ra việc lớn như vậy, rõ ràng là Đường thị có tâm tư bất chính, nếu còn dung túng bà ta, khó tránh khỏi về sau bà ta làm ra những việc càng không dám tưởng tượng.
Khương thị lâm vào trầm mặc, mấy năm nay Hoắc Viễn Hành chịu khổ chịu cực bà đều xem ở trong mắt, Hoắc Viễn Hành là tôn tử của bà, làm sao bà có thể không đau lòng. Bà tận mắt thấy Hoắc Viễn Hành từ đứa nhỏ mười mấy tuổi trở thành Vũ An Hầu hiện tại, lên chiến trường càng ngày càng nhiều, lập công cũng là càng lập càng nhiều, sẹo trên người cũng là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bà biết rõ ràng, Hoắc Viễn Hành có thể có ngày hôm nay, thật sự không hề dễ dàng. Vì vậy sau khi bà biết Đường thị làm những chuyện này ở sau lưng, lập tức gọi Đường thị tới hung hăng mắng một trận, còn thu lại một ít quyền quản gia của Đường thị, thương lượng sau khi Hoắc Viễn Hành thành thân thì giao quyền quản gia cho Ninh Như Ngọc, bà đã cố gắng bổ sung sửa chữa. Nhưng thật không ngờ, Đường thị vẫn càn rỡ, ương bướng hồ đồ như vậy, quả thật là nghiệp chướng.
Khương thị cảm thấy tâm thật mệt, thở dài một tiếng, nói với Ninh Như Ngọc: “Cháu đi về trước đi, chuyện này phải suy nghĩ kĩ một chút.”
Ninh Như Ngọc trầm mặc một lát rồi đứng dậy từ trên ghế, hành lễ cáo lui: “Tôn tức cáo lui.”
Khương thị mệt mỏi vô lực vẫy vẫy tay.
Ninh Như Ngọc không hề nói thêm cái gì, chậm rãi đi ra ngoài.
Không đi ra được vài bước, Như Ngọc Ngọc nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Khương thị truyền đến từ phía sau: “Khi nào Minh Tông trở lại, cháu bảo hắn đến nơi này của ta một chuyến.”
Ninh Như Ngọc dừng bước chân, nhàn nhạt lên tiếng: “Được ạ.” Sau đó nàng mới rời khỏi phòng của Khương thị.
Tới chạng vạng, Hoắc Viễn Hành xong việc trở về phủ, Ninh Như Ngọc lập tức nói việc Đường thị thay đổi lung tung danh sách lễ vật một cách đơn giản cho chàng nghe.
Hoắc Viễn Hành nghe xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, chàng trầm mặc trong chốc lát, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ninh Như Ngọc, nói: “Ta đã biết, ta biết nên xử lý như thế nào, vất vả cho nàng rồi.”
Ninh Như Ngọc lo lắng nói: “Tổ mẫu bảo chàng đến chỗ bà một chút.”
“Được, ta đi ngay đây, một lát nữa sẽ về.” Hoắc Viễn Hành nói thêm: “Lần này, ta nhất định sẽ xử lý tốt việc của Nhị thẩm.”
Sau đó, Hoắc Viễn Hành đi tới phòng của lão phu nhân Khương thị, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nói cụ thể cái thì chỉ có hai người đó biết.
Cuối cùng, Hoắc Viễn Hành nói với lão phu nhân Khương thị: “Mấy nay ngày Nhị thẩm vẫn luôn bệnh, trong phủ cũng không có việc gì, không bằng đưa bà ấy tới thôn trang ngoài thành để tĩnh dưỡng thật tốt một đoạn thời gian đi, cũng có tác dụng giúp bà ấy dưỡng bệnh.”
Đây là muốn đưa tiễn Đường thị ra khỏi hầu phủ, Hoắc Viễn Hành không dùng các biện pháp càng nghiêm khắc hơn để xử trí bà ta, điều này coi như đã tận tình tận nghĩa.
Lão phu nhân Khương thị suy nghĩ một lát, bà cũng không có khả năng cả đời che chở cho bà ta, Đường thị tự làm bậy không thể sống, Hoắc Viễn Hành có thể đối xử với bà ta như vậy đã là nhượng bộ lớn nhất, bà liền gật gật đầu: “Cũng tốt, bảo người làm như vậy đi.”
Có sự đồng ý của lão phu nhân, mọi việc đều dễ làm hơn nhiều.
Bân đêm cùng ngày hôm đó, lão phu nhân gọi Nhị lão gia và Hoắc Viễn Thành cùng nhau qua chỗ của bà, giải thích việc đưa Đường thị tới thôn trang để an dưỡng bệnh tình, hai người cũng không hề phản bối lấy một tiếng.
Mà bên kia, Hoắc Viễn Hành đang sắp xếp người tới trong phòng của Đường thị, muốn đưa bà ta đi thôn trang dưỡng bệnh, trong lúc đó Đường thị vẫn luôn mồm chửi bậy không thôi, nhưng căn bản bà ta không phải đối thủ của các bà tử có sức lực lớn, mấy bà tử làm việc nặng dọn dẹp một chút rồi lập tức đưa Đường thị lên xe ngựa, chạy đến thôn trang ở ngoài thành.