Edit: Hanna
Ninh Như Ngọc đang cầm đèn lồng lưu li ngụ ý như ý cát tường do Hoắc Viễn Hành đoán thắng câu đố đèn, vui vẻ cười đến mức không khép được miệng.
“Chàng lợi hại quá, câu đố vừa ra tới mà chàng đã lập tức trả lời chính xác, lúc ấy thiếp nhìn câu đố kia nhưng còn chưa phản ứng lại đó là thứ gì đâu, hoàn toàn chính là vẻ mặt ngây ngốc.” Ninh Như Ngọc rất tò mò tại sao Hoắc Viễn Hành có thể đoán được đáp án nhanh như vậy, vẻ mặt bí ẩn kia quả thật khiến người tò mò.
“Câu đó kia đề cập đến việc hành quân bày trận đánh giặc, nàng không tiếp xúc đến nên không đoán được là điều bình thường, nhưng ta rèn luyện ở quân doanh nhiều năm như vậy, nếu còn không biết thì hóa ra phí cả một đời rèn luyện à?” Hoắc Viễn Hành cảm thấy đoán được câu đố đèn kia cũng không phải có bao nhiêu lợi hại, chẳng qua là thứ chàng am hiểu mà thôi, nếu đổi thành câu khác, chưa chắc chàng đã biết, có thể thắng được cái đèn lồng là do chàng may mắn.
Hai bên đường treo đèn lồng rực rỡ lộng lẫy, hai người tay trong tay đi dạo nơi khác, Ninh Như Ngọc nhìn thấy bên đường có sạp bán tào phớ, liếm liếm môi muốn ăn.
“Thiếp hơi đói bụng.” Ninh Như Ngọc mắt sáng nhìn sạp tào phớ, bên cạnh còn có sạp bán thịt xiên nướng, thịt dê tẩm ướt vị cay, vừa ngửi đã thèm chảy nước miếng.
Hoắc Viễn Hành nhìn theo tầm mắt của Ninh Như Ngọc, thấy phía trước sạp có không ít người vây quanh, đều đang chờ ăn đậu hũ và thịt dê nướng, buôn bán rất khá, chỉ là đồ ăn bên ngoài nhìn ngon ngửi thơm nhưng chưa chắc đã sạch sẽ, chàng nói: “Nàng đang có thai nên không thể tùy tiện ăn đồ bên ngoài, nhỡ đâu không sạch thì sẽ bị đau bụng đấy! Nếu nàng muốn ăn thì chúng ta tới Túy Tiên Lâu, chắc chắn đầu bếp ở đó làm ngon hơn bọn họ.”
Nàng muốn ăn vặt ở sạp bên ngoài chính là vì muốn nếm thử hương vị, không khí ở đây, bởi vì mọi người đều ăn nên mới muốn góp vui chen vào xem náo nhiệt.
Nhưng nghĩ tới hai bảo bảo trong bụng, cho dù Ninh Như Ngọc muốn ăn cũng chỉ có thể nhịn, đứa nhỏ là quan trọng nhất, muốn ăn cái gì cũng chỉ là việc nhỏ.
“Chúng ta đi tới Túy Tiên Lâu đi.” Ninh Như Ngọc thu lại tầm mắt đang nhìn quán ăn nhỏ, chấp nhận đề nghị của Hoắc Viễn Hành, hai người đi về phía Túy Tiên Lâu.
Vừa đi được không bao xa thì hai người nhìn thấy Chu Tư Kỳ và Từ Sùng Hạo ở phía đối diện, hai người bọn họ cũng ra ngoài dạo chơi hội đèn lồng trong tết Nguyên Tiêu.
“Như Ngọc, đèn lồng trên tay ngươi thật đẹp.” Chu Tư Kỳ cũng cầm một chiếc đèn lồng trên tay, nhưng vừa nhìn thấy đèn lồng lưu li ngụ ý như ý cát tường trên tay Ninh Như Ngọc thì hai mắt sáng ngời, chạy tiến lên nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng kia, lại nhìn thêm một cái, so sánh đèn lồng của mình và Ninh Như Ngọc rồi bĩu môi, ghét bỏ nói: “Lúc trước ta còn cảm thấy đèn lồng trong tay mình rất đẹp, nhưng hiện tại so sánh với ngươi, quả thật chính là một cái trên trời một cái dưới đất, quả thật là thương tâm.”
Dáng vẻ của Chu Tư Kỳ vô cùng khoa trưởng, giống như thật sự ghét bỏ đèn lồng trên tay nàng ấy vậy, nhưng Ninh Như Ngọc nhìn thấy nàng ấy nắm chặt trong tay, còn thường thường xem liếc mắt nhìn sang Từ Sùng Hạo bên cạnh thì đã biết thật ra nàng ấy cực kì thích đèn lồng kia, làm gì có vẻ ghét bỏ chứ.
“Được rồi, đèn lồng trên tay ngươi cũng rất đẹp, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, ánh đèn lại vô cùng sáng, cầm trong tay đã thấy rực rỡ lóa mắt, vô cùng đẹp đó!” Ninh Như Ngọc khen ngợi vài câu đúng tình hợp lý, miễn cho đèn lồng mà Từ Sùng Hạo tặng cho Chu Tư Kỳ tiếp tục bị ghét bỏ, cũng thành công hóa giải sự xấu hổ của Từ Sùng Hạo, khiến hắn không quá bi thương.
“Như Ngọc, ngươi nói thật không? Ngươi thật sự cảm thấy đèn lồng này đẹp ư?” Dường như Chu Tư Kỳ còn chưa yên tâm, nắm tay Ninh Như Ngọc hỏi tới cùng.
Ninh Như Ngọc cười nói: “Đương nhiên là đẹp nha, chắc chắn là Hạo biểu ca tặng cho ngươi đúng không? Đèn lồng đẹp như vậy mà ngươi còn ghét bỏ, nếu không thì ngươi tặng cho ta đi!” Nói xong thì giả vờ muốn vươn tay đoạt lấy đèn lồng trong tay nàng ấy.
Chu Tư Kỳ vội vàng giấu đèn lồng ra sau lưng, dùng tay ngăn cản Ninh Như Ngọc, luống cuống nói: “Vẫn là thôi đi, ngươi đã có một chiếc đèn lồng rồi, đẹp như vậy, không nên đoạt của ta nữa.”
Ninh Như Ngọc cong môi cười, biết những lời vừa rồi của nàng ấy là không thật lòng, rõ ràng là vô cùng thích nhưng còn ngốc nghếch nói ngược, có lẽ do nàng ấy quá mức quan tâm để ý, hiện tại bị nàng trêu một câu đã lập tức lộ ra, có thể thấy được nàng ấy thật sự rất thích cái đèn lồng kia, điều này làm cho khuôn mặt vẫn luôn căng chặt của Từ Sùng Hạo giãn ra, khóe miệng lộ ra ý cười vui vẻ, chỉ cần nàng ấy thích thì hắn an tâm rồi.
Hai nữ nhân gặp nhau thì nói mãi không hết lời, Ninh Như Ngọc mời Chu Tư Kỳ và Từ Sùng Hạo theo chân bọn họ cùng đi tới Túy Tiên Lâu ăn cơm.
Đương nhiên Chu Tư Kỳ vui vẻ đồng ý, Từ Sùng Hạo tất nhiên sẽ đi theo Chu Tư Kỳ, dù sao đêm nay hắn chính là tuỳ tùng đi theo bảo vệ nàng ấy, hoàn toàn nghe theo nàng ấy.
Hai nữ nhân đi phía trước, ríu rít nói chuyện về những đề tài thú vị, hai nam nhân an tĩnh đi song song ở phía sau, phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Rất nhanh đã đến Túy Tiên Lâu, tiểu nhị dẫn bọn họ đến phòng riêng trên lầu hai.
Ninh Như Ngọc gọi vài món ăn nổi tiếng, lại để Chu Tư Kỳ gọi thêm, Chu Tư Kỳ gọi hai món bản thân thích ăn. Còn hai nam nhân thì không ai hỏi han xin ý kiến, có vẻ hơi đáng thương.
Tiểu nhị là người vô cùng hiểu việc làm ăn, chủ động hỏi hai nam nhân muốn ăn cái gì?
Vốn dĩ hai nam nhân chỉ đi theo nữ nhân của mình mà thôi, ăn cái gì cũng không quan trọng, Hoắc Viễn Hành thấy các nàng gọi đồ ăn rồi thì nói không cần, Từ Sùng Hạo cũng vậy.
Tiểu nhị lui xuống, trong phòng riêng chỉ nghe thấy thanh âm nói chuyện của Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ, Hoắc Viễn Hành và Từ Sùng Hạo đều là vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng uống trà.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, có thịt sốt chua ngọt mà Ninh Như Ngọc thích ăn, một mình nàng ăn hết gần nửa đĩa, ăn thêm vài miếng vịt nướng, Hoắc Viễn Hành thấy nàng ăn nhiều thịt như vậy, giơ đũa lên gắp mấy đũa rau xanh cho nàng rồi lấy thêm một bát canh.
“Đừng chỉ ăn thịt, ăn thêm rau xanh đi, xong đó uống bát canh này nữa.” Hoắc Viễn Hành nói.
Ninh Như Ngọc mỉm cười với chàng, nói một tiếng cảm ơn, nghe lời mà cầm bát lên ăn rau xanh, sau đó uống thêm canh, một bữa cơm ăn đến mỹ mãn.
“Ăn ngon thật.” Ninh Như Ngọc buông bát đũa trong tay, hai mắt còn nhìn chằm chằm vào đĩa cá sốt cay trên bàn, vốn muốn ăn thêm hai miếng, nhưng bụng nhỏ quá nên không ăn nổi, đành phải bất đắc dĩ mà dừng lại.
Chu Tư Kỳ cũng ăn rất vui vẻ, ăn cá sốt cay đến mức thở hổn hển, Từ Sùng Hạo rót một chén nước trà cho nàng, dịu dàng nói: “Ăn từ từ thôi, cũng không có ai tranh với nàng.”
“Không phải, vì ăn quá ngon, suýt chút nữa ta đã nuốt luôn cả lưỡi.” Chu Tư Kỳ nói xong thì nghịch ngợm thè lưỡi, giơ đũa lên gắp hai miếng to cá sốt cay, vừa cay vừa nóng nhưng ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong cơm thì đã mất hơn nửa canh giờ, trời lại bắt đầu có tuyết rơi lả tả, lục tục có người đi trở về, chậm một chút nữa có khi lại có tuyết lớn.
Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ còn chưa chơi đủ, nhưng xác thật không còn sớm, hai người lại hẹn sẽ gặp nhau vào mấy ngày sau, lúc này mới vừa lòng nói lời cáo từ rời đi.
Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, Ninh Như Ngọc quay đầu vẫy vẫy tay với Chu Tư Kỳ: “Ta đi trước, nhớ đến hầu phủ chơi nhé.”
“Ừ, hai ngày sau ta sẽ tới thăm ngươi.” Chu Tư Kỳ cười đồng ý.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, dần dần đi xa.
Từ Sùng Hạo đưa tay nắm lấy tay Chu Tư Kỳ, lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy tay nhỏ hơi lạnh củ nàng, khóe miệng hơi gợi lên trên, lộ ra ý cười dịu dàng, ôn hòa nói: “Đi thôi, ta đưa nàng về phủ.”
Bóng đêm trải dài vô tận, con đường sau này mà hai người sẽ cùng nhau đi qua cũng còn rất dài.
……
Đêm hôm đó, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành trở lại phủ Vũ An Hầu, hai người đều cảm thấy mệt mỏi, rửa mặt đơn giản một chút rồi lên giường ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu thì nghe thấy tiếng động ầm ĩ ồn ào ở bên ngoài truyền vào trong phòng.
Ninh Như Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, bực bội lẩm bẩm một câu: “Trời còn chưa sáng, là ai đang gây ồn ào ở bên ngoài vậy?”
Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng để trấn an nàng, dịu dàng nói: “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi ra ngoài nhìn xem đến tột cùng là có chuyện gì.”
Ninh Như Ngọc “Ừ” một tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ.
Hoắc Viễn Hành xuống giường, lấy áo ngoài trên giá rồi mặc vào, bước nhanh chân ra ngoài.
Bích Hà và Triệu Hưng đang canh giữ ngoài cửa, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đi ra từ trong phòng thì vội vàng hành lễ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Viễn Hành cau mày hỏi.
Bích Hà nói: “Nhị phu nhân mất rồi.” Nhị phu nhân chính là mẫu thân Đường thị của Hoắc Viễn Thành, bởi vì bị bệnh nên vẫn còn ở lại thôn trang ngoài thành, ăn tết cũng không gọi bà ta về phủ, không ngờ bây giờ đã không còn.
“Chuyện khi nào?” Hoắc Viễn Hành vừa xoa xoa giữa hai hàng lông mày vừa hỏi.
“Người ở thôn trang đến đây nói là giờ Sửu đã mất rồi, hỏi hiện tại phải làm gì bây giờ?” Bích Hà nói.
Hoắc Viễn Hành hơi nghĩ ngợi một lát, nói: “Đại gia và Đại lão gia nói như thế nào?”
Một người là nhi tử thân sinh, một người làm phu quân, người đã không còn thì cũng nên nói một câu.
Bích Hà nói: “Đại lão gia đi tới gặp lão phu nhân, đến giờ còn chưa ra ngoài, Đại gia đang chờ ngài ở đại sảnh, Hầu gia đi qua đó nhìn xem sao.”
Hoắc Viễn Hành gật đầu: “Cũng được, chờ một chút ta sẽ qua ngay.”
Nói xong Hoắc Viễn Hành quay lại phòng, nhìn Ninh Như Ngọc an tĩnh ngủ trên giường, cũng không đánh thức nàng, tự mình thu thập một chút rồi xoay người đi ra ngoài, sai Bích Hà ở lại chăm sóc Ninh Như Ngọc, dặn dò không cần đánh thức nàng, sau đó đi thẳng tới đại sảnh gặp Hoắc Viễn Thành.
Buổi sáng Ninh Như Ngọc tỉnh lại, nghe Bích Hà bẩm báo thì mới biết được tin Nhị phu nhân Đường thị mất rồi, nhưng Hoắc Viễn Hành đau lòng nàng nên không gọi nàng dậy để xử lí chuyện này, chàng đích thân đi xử lí.
Trong đại sảnh, Hoắc Viễn Hành và Hoắc Viễn Thành thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa di thể của Đường thị trở về phủ làm tang sự.
Đường thị mất, Hoắc Viễn Thành và Đại lão gia đều dâng sổ con xin nghỉ giữ đạo hiếu.
Di thể của Đường thị được đưa về hầu phủ, tất cả đèn màu trong phủ đều thu hồi, sau đó thay thế bằng đồ vật lo liệu tang sự.
Ninh Như Ngọc cũng thay váy áo nhiều màu sắc tươi đẹp ra, mặc quần áo trắng trơn vào.
Mỗi ngày có không ít người tới phúng viếng, có người của Đường gia, có bằng hữu thân thích của đại phòng, còn có người nể mặt mũi của Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành mà tới chia buồn.
Ninh Như Ngọc là phận con cháu, lại là nữ chủ nhân của phủ Vũ An Hầu, theo lý phải ra mặt lo liệu hậu sự, nhưng Hoắc Viễn Hành sợ nàng mệt nên bảo Trần ma ma hướng dẫn Đường di nương xử lý mọi việc để Ninh Như Ngọc có thời gian nghỉ ngơi.
Mặc dù theo lý thì không hợp, nhưng Ninh Như Ngọc đang mang thai, lại còn là song bào thai, vì vậy không có ai không biết xấu hổ mà nói ra nói vào.
Nhưng nghỉ ngơi là một chuyện, mỗi ngày Ninh Như Ngọc vẫn sẽ đi thắp cho Đường thị một nén hương theo đúng lễ nghĩa.
Hôm nay, Ninh Như Ngọc lại đi dâng hương, ngoài ý muốn mà đụng mặt Hoắc Viễn Thành, Ninh Như Ngọc không có hảo cảm với hắn nên thắp hương xong thì muốn rời đi ngay, nhưng Hoắc Viễn Thành đột ngột bắt lấy cổ tay nàng, đôi mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm, giống như một con báo ngửi thấy mùi của con mồi, hạ giọng ép hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có quan hệ gì với Khương Uyển Ngọc?”