Edit: Hanna
Hoắc Viễn Hành nói với Hoắc Viễn Thành: “Ngươi có thể nhằm vào ta đây này, đừng vô cớ trút giận lên người Đình Đình!”
Thật là quá uy vũ, quá khí phách.
Trong nháy mắt dùng khí thế mà hung hăng đè nát Hoắc Viễn Thành.
Vốn dĩ Hoắc Viễn Thành muốn ép hỏi Ninh Như Ngọc mà không để Hoắc Viễn Hành biết được, muốn uy hiếp cưỡng ép Ninh Như Ngọc thỏa hiệp, ai ngờ Ninh Như Ngọc không hề sợ hắn, còn thừa dịp hắn thất thần mà chạy trốn, kết quả gọi Hoắc Viễn Hành tới, còn bị Hoắc Viễn Hành dùng khí thế mà hung hăng đè nát, quả thật là quá thất bại.
Giờ này khắc này, Hoắc Viễn Thành hoàn toàn rơi vào thế bị động, lại bị Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần, hơn nữa trong lòng đủ loại cảm giác khó chịu, giống như thú hoang bị vây hãm, hai mắt đỏ ngầu, tức muốn hộc máu mà chỉ vào Ninh Như Ngọc, nói: “Ngươi cho rằng tức phụ nhi của ngươi là người tốt ư? Nàng ta chỉ giả vờ vô tội thiện lương trước mặt ngươi mà thôi, nội tâm nàng ta thối nát u tối, tàn nhẫn độc ác, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thật sự rất thông minh, tâm tư nàng ta còn tàn nhẫn độc địa hơn ngươi nhiều……”
“Câm mồm!” Hoắc Viễn Thành càng nói càng quá đáng, đặc biệt là hắn vẫn luôn miệng chửi mắng Ninh Như Ngọc, điều này khiến Hoắc Viễn Hành không thể chịu đựng được, một câu cũng không muốn nghe tiếp, đột ngột quát lên một câu với Hoắc Viễn Thành, đen mặt nổi giận, nói: “Ta tôn kính ngươi là huynh trưởng nên gọi ngươi một tiếng đại ca, nhưng không phải cho ngươi có quyền được chửi mắng thê tử của ta, ngươi vô cớ bôi nhọ thê tử của ta, khiêu chiến giới hạn chịu đựng của ta, thật sự quá đáng giận! Hôm nay ta niệm tình ngươi đau buồn vì chịu tang mẫu thân nên không so đo với ngươi, chuyện này chỉ đến đây thôi, nếu sau này người nói một câu bôi nhọ thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Sau khi nói lời cảnh cáo, Hoắc Viễn Hành cẩn thận che chở Ninh Như Ngọc, đỡ nàng rời khỏi linh đường.
“Về sau nàng không cần đi dâng hương cho Nhị thẩm nữa.” Trên đường trở về, Hoắc Viễn Hành căn dặn Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc cũng đang nghĩ như vậy, gật gật đầu nói: “Ừ, thiếp không đi nữa.”
Vừa rồi Hoắc Viễn Thành như phát điên mà làm loạn một trận, Ninh Như Ngọc nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi, nghe Hoắc Viễn Thành nói những lời kia giống như hắn đã biết cái gì, nhưng chuyện nàng là Khương Uyển Ngọc chỉ có duy nhất một mình nàng biết, nàng chưa từng nói cho người thứ hai, Hoắc Viễn Thành chạy tới ép hỏi nàng thì cũng quá kỳ quái.
Nếu nói vì nàng đối phó với Bạch Chỉ và Đường thị nên mới lộ ra chân tướng, nhưng rõ ràng là các nàng hãm hại nàng trước, nàng chỉ mượn cơ hội diệt trừ các nàng mà thôi, hơn nữa mọi việc đều được làm rất kín kẽ, Bạch Chỉ tự mình không chịu nổi bị dày vò lương tâm nên đâm đầu vào tường tự sát, Đường thị tự mình sợ hãi rồi nhiễm bệnh đến nỗi bệnh chết, cho dù hắn tra như thế nào thì đây chính là sự thật! Căn bản hắn không thể tra được cái gì!
Nghĩ đến điều này, Ninh Như Ngọc cảm thấy ann tâm hơn một chút, thầm nghĩ tốt nhất sau này không nên gặp mặt Hoắc Viễn Thành thì hơn, tránh việc hắn ta lại nổi điên với nàng!
Rất nhanh đã trở lại Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc ngồi xuống giường nhỏ, sai Bích Hà bưng trà nóng tới, chàng tự mình tiếp nhận chén trà trong tay Bích Hà rồi giúp Ninh Như Ngọc uống nước.
“Uống chút nước ấm xua tan khí lạnh đi, đừng để những lời đại ca vừa nói ở trong lòng, lát nữa nàng ngủ một giấc rồi quên chuyện này đi.” Hoắc Viễn Hành lo lắng Ninh Như Ngọc nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng tâm trạng, cẩn thận an ủi nàng.
Ninh Như Ngọc uống mấy ngụm trà, trên người cũng trở nên ấm áp, trong lòng yên ổn xuống dưới, nói với Hoắc Viễn Hành: “Chàng đừng lo lắng, thiếp không nghĩ nhiều như vậy đâu, thiếp có thể hiểu được tâm trạng khổ sở của đại ca, vì Nhị thẩm qua đời nên mới nói ra những lời hồ đồ vô căn cứ kia, thiếp sẽ không để trong lòng, chàng yên tâm đi.”
Hoắc Viễn Hành dùng tay vuốt ve mặt nàng, ánh mắt thương tiếc dừng trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Để nàng chịu thiệt thòi rồi.”
Ninh Như Ngọc lắc đầu: “Chút thiệt thòi nhỏ này không tính là gì.”
Đời trước nàng đã từng chịu nhiều ủy khuất thiệt thòi nghiêm trọng hơn như này nhiều, căn bản chút thiệt thòi nhỏ này không là gì, hoàn toàn có thể bỏ qua, cũng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng, trái tim nàng đã sớm được tôi luyện trở nên cứng rắn, huống chi đời này nàng rất hạnh phúc, có cha nương yêu thương, phu quân quý trọng nàng, người từng hại nàng gặp báo ứng mà chết, nàng đã rất may mắn rồi.
Vì vậy nàng căn bản không để mấy người râu ria kia ở trong lòng, quản hắn nói cái gì, phẫn nộ ghen ghét cũng thế, hắn cũng thể làm gì nàng, thậm chí nàng còn thích nhìn dáng vẻ phẫn hận của hắn khi không thể làm gì nàng, đúng là quá hả giận.
Ninh Như Ngọc cúi đầu, cong môi cười lạnh ở góc độ mà Hoắc Viễn Hành không thể nhìn được, đời này Hoắc Viễn Thành cũng chỉ như vậy mà thôi!
Hoắc Viễn Hành không biết suy nghĩ trong lòng Ninh Như Ngọc, chỉ một lòng quan tâm tới thân thể của nàng: “Ta thấy nàng cũng mệt rồi, nếu không nàng nghỉ ngơi một chút đi.”
Ninh Như Ngọc vừa định nói không mệt thì lại ngáp một cái, mỉm cười nói: “Không ngờ chàng còn biết thôi miên đấy!”
Hoắc Viễn Hành cũng bật cười, bế nàng đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường lớn, đắp chăn cho nàng, nói: “Ngủ một giấc đi, ta ở chỗ này với nàng, chờ nàng ngủ thì ta mới đi.”
“Được.” Ninh Như Ngọc nắm tay chàng, an tâm nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ rồi.
Sau khi Ninh Như Ngọc ngủ say, Hoắc Viễn Hành bỏ tay nàng vào trong chăn, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi mới đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Hoắc Viễn Hành gọi ám vệ tới, sai ám vệ đi tra Hoắc Viễn Thành xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên gây khó dễ với Ninh Như Ngọc? Rốt cuộc là có nguyên do gì? Trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra.
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.” Ám vệ đáp lời một tiếng rồi đi làm việc.
Hoắc Viễn Hành ngồi trong thư phòng, hồi tưởng lại những lời nói kia của Hoắc Viễn Thành, lâm vào trầm tư.
……
Lại qua bốn năm ngày, cuối cùng đã xử lý xong việc hậu sự của Đường thị, sáng sớm hôm nay đưa tang Đường thị, đoàn người đưa tiễn mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ phủ Vũ An Hầu, tiễn đưa linh cữu của Đường thị đến mộ địa ngoài thành rồi an táng.
Mấy ngày nay, Ninh Như Ngọc chỉ ở trong Sùng An Đường, không đi dâng hương cho Đường thị nữa, cũng không đụng mặt Hoắc Viễn Thành, vẫn luôn bình bình an an, chỉ tới khi đưa tang Đường thị, nàng mới lộ mặt một chút cùng Hoắc Viễn Hành, thắp một nén hương cuối cùng từ biệt Đường thị.
Khi dâng hương, Hoắc Viễn Thành đứng bên cạnh linh cữu, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu nàng.
Nhưng Ninh Như Ngọc vẫn luôn rất thản nhiên bình tĩnh, không hề có bất kì một điểm khác thường nào, Hoắc Viễn Thành không nhìn ra điểm nào không ổn, thậm chí nàng còn rơi xuống một giọt nước mắt trước quan cữu của Đường thị, giống như đời trước nàng bị người giết chết, Đường thị làm bộ làm tịch mà rơi lệ trước khi quan cữu của nàng, người nhìn thấy đều nói một câu nàng rất hiếu thuận.
Nghe những lời khen ngợi của người khác, trên mặt Ninh Như Ngọc vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, trong lòng đang liên tục cười lạnh, diễn kịch mà thôi, năm đó Đường thị biết làm thì hiện giờ nàng cũng biết, chỉ như vậy mà thôi!
……
Một ngày này, Hoắc Viễn Hành thu được kết quả do ám vệ điều tra được về Hoắc Viễn Thành.
Trong thư phòng chỉ có hai người là Hoắc Viễn Hành và ám vệ.
Ám vệ bẩm báo đúng sự thật những gì hắn điều tra được: “Khi thuộc hạ điều tra thì phát hiện, một ngày trước khi Bạch Chỉ chết, phu nhân từng đi gặp nàng ta một lần, nói vài lời chỉ dẫn nàng ta, sau đó Bạch Chỉ đâm đầu vào tường tự sát. Cón việc Nhị phu nhân bệnh chết, thuộc hạ cũng đi điều tra một lượt, Nhị phu nhân đúng là bị bệnh chết, nhưng thuộc hạ phát hiện một túi thơm trong gối đầu trên giường của Nhị phu nhân, hương liệu trong đó vốn dĩ có tác dụng an thần, nhưng có một loại hương liệu bị tráo đổi, loại hương liệu kia gây bất lợi tới bệnh tình của Nhị phu nhân, vì vậy Nhị phu nhân mới bị bệnh thời gian dài không dứt, bệnh tình càng ngày càng nặng…… Đại gia từng đi thôn trang thăm Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng nói xấu phu nhân rất nhiều, nói phu nhân hãm hại bà, phu nhân tới báo thù thay Khương Uyển Ngọc…… Có lẽ Đại gia phát hiện những điểm khác thường này nên mới đi ép hỏi phu nhân, muốn phu nhân giải thích mọi chuyện.”
Sau khi bấm báo kết quả điều tra được, ám vệ trình túi thơm lên trên bàn cho Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành ngửi túi thơm, lập tức nhíu mày, đặt túi thơm sang một bên.
“Ta đã biết, ngươi lui ra đi.” Hoắc Viễn Hành vừa xua xua tay vừa nói.
Ám vệ nghe lệnh lui đi ra ngoài.
Thư phòng an tĩnh lại, chỉ còn một mình Hoắc Viễn Hành, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Hoắc Viễn Hành ngồi bất động trên ghế, ánh mắt dừng trên túi thơm kia, vừa rồi chàng ngửi qua mùi hương trong đó, cũng đã nhận ra bên trong có hương liệu gì, quả thật trong đó có một hai loại hương liệu gây bất lợi cho bệnh tình của Đường thị, Đường thị bị bệnh lâu ngày không khỏi mà chết, không thể không nói là có liên quan tới túi thơm này. Mà chàng càng hiểu rõ ràng một chuyện, Ninh Như Ngọc là người giỏi điều chế hương liệu. Vì vậy, Ninh Như Ngọc thật sự có liên quan tới cái chết của Bạch Chỉ và Đường thị.
Sắc trời dần dần chuyển tối, Hoắc Viễn Hành ngồi một mình trong thư phòng một hồi lâu, mãi tới khi bên ngoài đã bắt đầu lên đèn, Trần ma ma ở ngoài cửa hỏi khi nào chàng mới trở về, phu nhân đang chờ hầu gia về cùng nhau dùng bữa tối, chàng mới trả lời một tiếng, nói lập tức sẽ về, bảo Trần ma ma đi truyền lời.
Hoắc Viễn Hành cầm lấy túi thơm trên mặt bàn, mở ra ngăn kéo bên phải rồi bỏ vào bên trong, sau đó cầm hai quyển sách đè lên trên túi thơm, đóng lại ngăn kéo, đứng lên từ trên ghế, vòng qua bàn gỗ rồi bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Đi dọc theo hành lang gấp khúc trở về hậu viện, rất hanh đã tới cửa hậu viện, Hoắc Viễn Hành vừa nâng mắt như bình thường thì đã nhìn thấy Ninh Như Ngọc mặc váy áo màu đỏ thẫm, tay áo thêu hoa cẩm chướng năm màu, nàng cười rộ lên đứng ở cửa thiên thính, thân ảnh màu đỏ rực nổi bật dưới ánh đèn lồng trên hành lang gấp khúc, càng thêm xinh đẹp kiều diễm vũ mị, có cảm giác không chân thật.
Nhìn thấy Hoắc Viễn Hành, nụ cười trên mặt Ninh Như Ngọc càng trở nên xán lạn hơn, dưới chân bước nhanh đi về phía trước hai bước, cao giọng vui vẻ nói với chàng: “Minh Tông, chàng đã về rồi, nên dùng bữa tối thôi.”
Hoắc Viễn Hành nhìn Ninh Như Ngọc, đi từng bược một về phía nàng, trong lòng âm thầm trầm tư: Đây là nương tử của chàng, là người chàng yêu, là nữ nhân của chàng, trong bụng nàng còn đang có đứa nhỏ của chàng, bọn họ mới là người một nhà gần gũi thân thiết nhất, là người một nhà cả đời phải tương thân tương ái! Cho dù nàng giấu chàng làm cái gì, Bạch Chỉ cũng được, Đường thị cũng thế, đều là các nàng ra tay hãm hại nàng trước, nàng chỉ tự bảo vệ bản thân nên mới đối phó với các nàng, đây hoàn toàn là bản năng của con người, không thể trách nàng, đáng lẽ chàng phải tin tưởng nàng, đứng về phía nàng, che chở nàng, chăm sóc nàng, không để nàng phải chịu ủy khuất, đây mới là việc chàng nên làm! Vì vậy chàng không thể vì những người râu ria không quan trọng mà trách cứ nàng, như vậy là không công bằng với nàng!
“Đình Đình, ta đã về, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào nhà thôi.” Hoắc Viễn Hành cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện ở trong lòng, dưới chân bước nhanh hơn, hai ba bước đã tiến lên trước, nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, dùng bàn tay to ấm áp bao vây tay nhỏ non mềm hơi lạnh của nàng, dắt tay nàng đi vào trong phòng ấm áp, xua tan khí lạnh.