Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Trước kia từng nghe người nói: Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng đẹp.

Lúc này Hoắc Viễn Hành lại nói: Dưới hoàng hôn ngắm mỹ nhân, cũng là càng ngắm càng đẹp.

Dáng người Ninh Như Ngọc rất đẹp, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của Từ thị và Ninh Khánh An. Làn da trắng nõn, dáng người đẹp hấp dẫn, gương mặt trái xoan xinh đẹp, chân mày như núi xa, đôi mắt to sáng ngời, lông mi dài cong như cánh bướm, sống mũi thẳng tắp, môi nhỏ anh đào không son mà đỏ, cổ thon dài trắng nõn, mỗi một chỗ đều gần như hoàn mỹ, không tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung được vẻ đẹp của nàng. Rõ ràng là nàng đẹp như tiên trong làn khói mờ mịt lại có thể chân thật như vậy mà đứng trước mặt hắn, giống như tiên nữ hạ phàm.

Hoắc Viễn Hành không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp để hình dung vẻ đẹp của nàng. Chỉ dùng những từ đơn độc như đẹp, quyến rũ, diễm lệ, kiều diễm để hình dung nàng thì quá đơn bạc, hắn cảm thấy như vậy chính là không tôn trọng nàng, hoàn toàn không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng. Vì chuyện này mà lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực. Trước kia hắn chưa bao giờ chú ý đặc biệt như vậy đối với một nữ nhân nào, thậm chí hắn đã vắn hết óc chỉ để tìm từ ngữ thích hợp hình dung vẻ đẹp của nàng, sợ từ ngữ không tốt sẽ làm tổn thương đến nàng.

Hắn nghĩ, hình như hắn đã trúng độc!

Ninh Như Ngọc đã dẫn Bích Hà đi lên bậc thang, hành lễ với Hoắc Viễn Hành một cái, dịu dàng nói: "Vì sao Hầu gia lại đứng đây?"

Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm thân ảnh màu hồng trước mắt, lần đầu tiên không biết nên đặt ánh mắt ở nơi nào. Có điều cũng may là loại tâm tình này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hắn rất nhanh đã tìm được phương thức ứng đối, gương mặt anh tuấn, biểu tình vẫn là núi băng ngàn năm không đổi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Hóng mát."

Lúc trước ngồi ở trong phòng, Từ thị và Ninh Khánh An đang nói chuyện, những chuyện như là buổi tối ăn gì, cũng không có một động tác dư thừa nào. Có điều chỉ cần ánh mắt và nụ cười như vậy, hắn cũng có thể nhìn ra tình cảm thân mật giữa hai bọn họ, hắn là một người ngoài, đợi ở bên cạnh cũng không thích hợp, nên viện cớ đi ra ngoài sân đứng một chút.

Cảnh sắc trong sân không tệ, hắn vừa đi ra đứng một lúc, không quá nửa khắc đã thấy Ninh Như Ngọc chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, không tự chủ được mà bị dáng người uyển chuyển của nàng hấp dẫn.

Lúc này có hai nha hoàn ra mời bọn họ vào dùng bữa, bữa tối đặt ở phòng khách, hai người liền cùng nhau tiến vào.

Phòng khách không xa, chỉ cần đi mấy bước là tới.

Từ thị và Ninh Khánh An thấy Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc cùng nhau tiến vào, liền đứng dậy mời Hoắc Viễn Hành vào ngồi, chờ Hoắc Viễn Hành ngồi xuống, Ninh Khánh An mới ngồi ở bên phải người hắn, Từ thị ngồi bên cạnh Ninh Khánh An, Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh Từ thị.

Trên bàn bày ra bữa rối phong phú, món Ninh Như Ngọc làm là Quế hoa đường ngẫu và giấm cá Tây hồ vừa vặn đặt ở trước mặt Hoắc Viễn Hành. Sau đó, Hoắc Viễn Hành giơ đũa lên trực tiếp đưa tay tới món Quế hoa đường ngẫu bày ở trước người, chính xác mà gắp lên một miếng Quế hoa đường ngẫu bỏ vào trong chén của mình.

Hoắc Viễn Hành cúi đầu cắn một cái, ngó sen đã được nấu mềm, tràn đầy mùi thơm của hoa quế và vị ngọt của đường, nếp ở bên trong cũng rất mềm dẻo. Hắn nhai tỉ mỉ, hương vị ngọt ngào ở trong miệng, mùi hương rất thơm, mùi vị cũng rất ngon.

"Ăn rất ngon." Hoắc Viễn Hành ngẩng đầu lên khen một câu, rõ ràng là trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa nào nhưng người khác vẫn nghe ra được sự hài lòng trong lời nói của hắn.

"Thích ăn thì ăn nhiều thêm một chút." Ninh Khánh An vô cùng tin tưởng tay nghề của Ninh Như Ngọc. Nghe được lời khen của Hoắc Viễn Hành thì rất cao hứng, vội vàng gắp thêm cho Hoắc Viến Hành hai miếng Quế hoa đường ngẫu.

Hoắc Viễn Hành cảm ơn xong lại cúi đầu ăn. Động tác ăn của hắn không khiến cho người khác cảm thấy là ăn như hổ đói, cổ nuốt miệng nhét, nhưng vẫn là ăn rất nhanh, phút chốc đã ăn xong hết hai miếng Quế hoa đường ngẫu.

Mắt thấy Hoắc Viễn Hành rất nhanh đã ăn xong hai miếng Quế hoa đường ngẫu, Ninh Như Ngọc nhìn Quế hoa đường ngẫu trong đĩa rất nhanh đã giảm bớt, không khỏi có chút nóng nảy. Tổng cộng nàng làm không có nhiều, mới đây mà đã hết một phần ba, Từ thị và Ninh Khánh An còn chưa có ăn miếng nào đâu.

"Nương, người nếm thử tay nghề của con một chút đi. Cha, người cũng ăn một miếng đi." Ninh Như Ngọc vội vàng gắp lên một miếng cho Từ thị, lại gắp thêm miếng nữa cho Ninh Khánh An, chính là một bộ dạng sốt ruột sợ bọn họ không được ăn.

Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt liếc nhìn bộ dạng nóng lòng của Ninh Như Ngọc, đũa đang đưa ra giữa không trung thì dừng lại một chút, cuối cùng rẽ một khúc ngoặt, chuyển hướng sang giấm cá Tây hồ ở bên cạnh. Toàn bộ quá trình Hoắc Viễn Hành làm lưu loát như nước chảy mây trôi, không để cho người khác có cơ hội phát hiện ra điểm khác thường.

"Đình Đình, con cũng ăn đi." Từ thị gắp lên một miếng Quế hoa đường ngẫu, sau đó lại gắp thịt ngỗng kho tàu cho nàng.

"Cảm ơn nương." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nói.

Đúng lúc Hoắc Viễn Hành giương mắt nhìn thấy. Thấy trên mặt Ninh Như Ngọc nở nụ cười ngọt ngào, mi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền bên má phải lộ ra thật đẹp mắt, mê hoặc người khác muốn đưa tay ra bóp lấy gương mặt của nàng.

"Hầu gia, uống một ly." Ninh Khánh An cười, rót cho Hoắc Viễn Hành một ly rượu, sau đó đặt ly rượu trắng sứ chứa đầy rượu vào trong tay hắn.

Hoắc Viễn Hành cũng không cự tuyệt, dứt khoát nói: "Được. Kính Ninh đại nhân."

"Là ta kính Hầu gia mới đúng. Đa tạ Hầu gia đã cứu tiểu nữ." Ninh Khánh An giơ ly rượu lên uống cạn.

Sau đó hai người lại uống thêm vài ly rượu, cho đến khi bình rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng đã thấy đáy. Tửu lượng của Ninh Khánh An kém, uống đến mặt đều đỏ lên, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lại nhìn Hoắc Viễn Hành ở bên cạnh, gương mặt vẫn ổn định như cũ, trên mặt một chút biến hóa cũng không có, uống rượu như uống nước vậy, không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Uống rượu cũng đã uống gần hết, thức ăn cũng đã ăn gần xong, bốn người di chuyển sang bên cạnh uống trà, nha hoàn đi lên dọn thức ăn xuống. Lúc nha hoàn bưng đĩa Quế hoa đường ngẫu đi ngang qua Ninh Như Ngọc, toàn bộ đĩa trống không. Ninh Như Ngọc nhớ lúc dùng bữa, nàng cùng Từ thị còn có Ninh Khánh An mỗi người chỉ ăn một miếng, bây giờ cả đĩa trống không, chắc hẳn những miếng quế hoa đường ngẫu còn lại đều ở trong bụng Hoắc Viễn Hành.

Ninh Như Ngọc cảm thấy, hình như mình đã phát hiện ra một bí mật nhỏ, chính là hắn dường như rất thích ăn ngọt. Nàng vốn nghĩ rằng một người lãnh đạm lạnh lùng như hắn hẳn là không thích ăn ngọt mới đúng, không nghĩ tới là ngoài suy đoán của nàng, hắn lại ăn hết đĩa Quế hoa đường ngẫu.

Không biết hắn có cảm thấy ngán hay không?

Bên cạnh, Ninh Khánh An đã uống rượu say, kéo Hoắc Viễn Hành lại nói chuyện lải nhải. Ví dụ như nói ông tán thưởng hắn như thế nào, coi trọng hắn ra sao, còn rất thích người con rể này, đa tạ hắn đã cứu nữ nhi của ông trong lúc nguy cấp, Từ thị và Ninh Như Ngọc nghe xong chỉ muốn đỡ trán.

Toàn bộ quá trình, nét mặt của Hoắc Viễn Hành đều rất bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú nghe ông nói, cũng không tùy ý chen ngang, cho đến cuối cùng Ninh Khánh An hỏi hắn cảm thấy như thế nào, hắn mới khẽ gật đầu nói: "Những thứ này đều là chuyện ta nên làm."

Dường như Ninh Khánh An rất hài lòng với câu trả lời này, gương mặt tươi cười, vui vẻ gọi Hoắc Viễn Hành cùng uống trà. Hoắc Viễn Hành cũng rất nghe lời mà nâng ly trà lên uống, Ninh Khánh An tiếp tục hài lòng khen ngợi.

Một khắc sau, Hoắc Viễn Hành đứng dậy nói: "Sắc trời đã tối, hôm nay làm phiền đã lâu, không tiện làm phiền thêm nữa, liền cáo từ."

Ninh Khánh An nói vài câu giữ lại, Hoắc Viễn Hành kiên trì muốn đi, Ninh Khánh An cũng không ép người ở lại, không biết có phải ông uống say rồi nên không nhìn rõ người hay không mà lại chỉ vào Ninh Như Ngọc phân phó: "Ngươi đi tiễn Hầu gia."

Lời này nói ra ngay trước mặt mọi người, Hoắc Viễn Hành cũng nghe thấy, Ninh Như Ngọc cũng không thể nói là nàng không muốn đi. Từ thị nhìn trái nhìn phải cũng không biết làm sao, đành dặn dò Ninh Như Ngọc tiễn Hoắc Viễn Hành rời phủ.

"Hầu gia, mời đi bên này." Ninh Như Ngọc cũng không thể làm gì khác hơn là tiến lên dẫn Hoắc Viễn Hành ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành gật đầu với nàng, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Ra khỏi Quế Hương Uyển, dọc theo đường mòn đi ra bên ngoài. Vốn là Ninh Như Ngọc đi ở phía trước dẫn đường, không biết có phải do bước chân nàng quá nhỏ hay không, hay là do bước chân của Hoắc Viễn Hành tương đối lớn mà trong lúc vô tình hắn và nàng đã đi ngang hàng với nhau.

Bên trong đèn lồng tản ra ánh sáng màu vỏ quýt, ngọn đèn chiếu sáng một tấc vuông, hai người sóng vai đi trên đường mòn ở vườn hoa. Thân hình Hoắc Viễn Hành cao lớn, Ninh Như Ngọc lại nhỏ bé xinh xắn, trên người hắn lộ ra khí tức mạnh mẽ vây xung quanh nàng, không khí mơ hồ lộ ra tình cảm không nói rõ ra được, giống như đôi tình nhân gặp riêng vào ban đêm vậy.

Ninh Như Ngọc há miệng, muốn nói gì đó để hóa giải không khí quái dị này, nhưng lại không biết nói từ đâu. Dũng khí này giống như kiểu đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, đến cuối cùng nàng cũng chỉ mím môi mà thôi.

Nhạy bén như Hoắc Viễn Hành sao có thể không phát hiện ra nàng muốn nói lại thôi, vốn là định chờ nàng mở miệng, hắn chỉ nghe, ai ngờ cuối cùng nàng chỉ há miệng nhưng lại không nói.

"Nàng làm đồ ăn rất ngon." Cuối cùng vẫn là Hoắc Viễn Hành mở miệng: "Lần sau còn có cơ hội thưởng thức tài nấu nướng của nàng không?"

Nghe được lời khen ngợi của Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc hơi ngẩn người. Nàng nghĩ hắn là người lãnh đạm như vậy, không ngờ tới sẽ nói ra những câu này, đúng là bất ngờ.

"Sau này vẫn còn có cơ hội." Ninh Như Ngọc khẽ mỉm cười. Trong đầu nàng nghĩ, nàng và hắn được Cảnh Tuyên Đế tứ hôn, chắc chắn nàng sẽ gả cho hắn, sau này sẽ có rất nhiều thời gian sống bên nhau, đương nhiên là có cơ hội nấu cơm cho hắn ăn.

Dường như Hoắc Viễn Hành cũng nghĩ đến điểm này, nhìn nàng nói: "Vất vả cho nàng."

Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không biết hắn nói vất vả là vất vả chuyện gì. Hoắc Viễn Hành cũng không có giải thích, Ninh Như Ngọc cũng không có hỏi lại, hai người cứ như vậy một đường đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau là đến cửa phủ, Ninh Như Ngọc đưa mắt nhìn Hoắc Viễn Hành lên ngựa, Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói cáo từ, Ninh Như Ngọc đáp lại một câu trên đường bình an, Hoắc Viễn Hành gật đầu, thúc vào bụng ngựa nhanh chóng rời đi.

Ninh Như Ngọc trở về muốn đi đến Quế Hương Uyển thăm Ninh Khánh An, mới vừa đến cửa Quế Hương Uyển, có nha hoàn tiến lên nói: "Nhị phu nhân đã hầu hạ Nhị lão gia nghỉ ngơi, Nhị phu nhân nói cả ngày nay Tứ cô nương cũng đã mệt, nên sớm trở về nghỉ ngơi."

"Cha ta không có chuyện gì chứ?" Ninh Như Ngọc nhìn phòng chính hỏi.

Nha hoàn nói: "Không có chuyện gì, Nhị lão gia đã uống canh giải rượu rồi. Tứ cô nương không cần quá lo lắng."

"Vậy thì tốt. Ngươi nhớ chuyển lời lại với nương của ta là ta đã trở về, ngày mai sẽ tới thỉnh an."

"Nô tỳ đã rõ." Nha hoàn cung kính nói. Ninh Như Ngọc lại nhìn về phòng chính một chút, trong lòng cũng biết nếu quấy rầy sẽ không tiện nên xoay người trở về.

Bên trong phòng, Từ thị ngồi ở mép giường cầm khăn lau mặt cho Ninh Khánh An. Ninh Khánh An uống rượu nên có chút mơ hồ, trong miệng nói nhỏ, không biết là đang nói những gì. Từ thị cúi người hỏi hắn nói cái gì, hắn cũng chỉ ngước mắt lên nhìn Từ thị một cái, hạ thấp giọng gọi một tiếng ấu nương.

Từ thị nhìn bộ dạng của Ninh Khánh An mà buồn cười lắc đầu một cái, lau mặt cho hắn xong đang định đứng dậy thì bị Ninh Khánh An bắt cổ tay lại, trên tay dùng lực kéo bà trở về, sau đó lại xoay người đặt bà xuống dưới thân...

Đêm đã khuya, ý xuân cũng rất nồng.

Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa tở về Vũ An Hầu phủ, xuống ngựa liền đem dây cương ném cho tiểu tư trước cửa, sau đó tiến vào phủ, đi đến chính viện của Sùng An Đường.

Vừa đi đến cửa Sùng An Đường, đã nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu xanh lục dẫn theo nha hoàn cầm hộp đựng thức ăn đang đứng ở cửa nói chuyện với Trần ma ma. Cô nương đó hỏi Trần ma ma: "Ma ma, khi nào thì Hầu gia trở về?"

Trần ma ma rõ ràng là bị quấn lấy, không kiên nhẫn được mà qua loa tùy tiện nói: "Đường Nhị cô nương, người đi về trước đi. Nô tỳ cũng không biết khi nào thì Hầu gia trở về."

"Hầu gia đã ra ngoài lâu như vậy rồi, sao còn chưa trở về?" Đường Nhị cô nương Đường Linh có chút nóng nảy nói.

"Đó cũng không phải là chuyện mà một nô tỳ như ta có thể biết được." Trần ma ma thật muốn trợn mắt lên mà mắng nàng ta. Nếu không phải nghĩ đến chuyện nàng ta là cháu gái nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân Đường thị, Nhị phu nhân Đường thị lại tự tay nuôi dưỡng Hoắc Viễn Hành, có ơn đối với Hoắc Viễn Hành thì bà đã sớm sai người đuổi Đường Nhị cô nương ra ngoài rồi. Theo đuổi Hầu gia tới tận cửa Sùng An Đường, thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết Đường gia dạy dỗ nàng ta như thế nào!

Cho dù Đường Linh nói những lời khen để lấy lòng Trần ma ma, nhưng Trần ma ma chính là dầu muối không ăn. Đường Linh đối với Trần ma ma rất oán hận nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng thất vọng bĩu môi, không cam lòng mà xoay người rời đi.

Còn chưa đi được hai bước, Đường Linh nhấc mắt lên đã nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đứng ở cách đó không xa. Gương mặt mới vừa rồi còn tràn đầy thất vọng, rất nhanh đã lộ ra nụ cười, nâng váy vui vẻ chạy thẳng tới trước mặt Hoắc Viễn Hành, đưa tay muốn kéo lấy tay áo hắn: "Minh Tông ca ca, ca đã về rồi, muội đợi ca đã lâu..."

Minh Tông là tên tự của Hoắc Viễn Hành.

Hoắc Viễn Hành nhanh chóng bước sang bên cạnh một bước, tránh khỏi tay đang đưa tới của Đường Linh, làm cho nàng ta chỉ bắt được không khí. Đường Linh không cam lòng, lại muốn đưa tay kéo, Hoắc Viễn Hành cũng không thèm nhìn tới nàng ta mà cất bước đi về phía trước, trực tiếp gạt nàng ta sang một bên.

Đường Linh lại tiếp tục bắt lấy không khí, trong mắt thoáng qua tia tức giận, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Viễn Hành, cắn chặt răng, vẫn chưa từ bỏ ý định, cố ý đuổi theo: "Minh Tông ca ca, ca chờ muội một chút..."

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Như Ngọc cười hỏi: Ăn ngọt nhiều như vậy có ngán không?

Hoắc Viễn Hành cười nhạt: Nàng nói xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui