Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đến lúc ăn bữa tối, Từ thị và Ninh Khánh An lại tới thăm Ninh Như Ngọc, quan tâm hỏi xem nàng đã thấy khỏe hơn chưa, Ninh Như Ngọc nói đã đỡ hơn nhiều rồi, tinh thần cũng tốt hơn. Từ thị và Ninh Khánh An mới hơi yên tâm.
 
Từ thị đã sai phòng bếp chuẩn bị những món ăn mà Ninh Như Ngọc thích, nấu cháo gạo kê vừa mềm vừa đặc quánh thơm ngào ngạt, ăn rất ngon, làm thêm mấy đĩa rau trộm ăn kèm, khiến con sâu thèm ăn trong bụng ngo ngoe rục rịch, Từ thị khuyên Ninh Như Ngọc ăn hết một bát to.
 
Từ thị thấy Ninh Như Ngọc ăn ngon, uống tốt thì rất vui, nói chuyện với nàng thêm một lát rồi mới rời đi.

 
Trời đêm tối đen như mực, Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt, nàng vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy Hoắc Viễn Hành cả người toàn là máu tươi ướt đẫm, cô độc nhìn nàng, lần này không phải ở cánh đồng bát ngát trên chiến trường, mà là ở một căn phòng kín mít, hình như là một phòng biệt giam không thấy ánh mặt trời.
 
Ninh Như Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Hoắc Viễn Hành bị nhốt trong phòng giam? Còn bị đánh một cách dã man, cả người đầy vết thương, máu từ miệng vết thương tỉ tách chảy ra, vô cùng chật vật.
 
“Không thể nào.” Ninh Như Ngọc thầm nói trong lòng, Hoắc Viễn Hành lợi hại như vậy, ai có thể bắt giam chàng lại còn dám đánh chàng?
 
Nhưng giấc mơ này quá chân thật, chân thật tới mức Ninh Như Ngọc dường như nghe được tiếng Hoắc Viễn Hành rên rỉ vì đau đớn trong giấc mơ ấy, điều này không bình thường!
 
Ninh Như Ngọc xoay người muốn xuống giường, nhưng khổ nỗi hai chân mềm nhũn, nàng đành phải ngồi lại lên giường, cuối cùng động tĩnh trong phòng kinh động tới Hồng Ngọc đang gác đêm bên ngoài, Hồng Ngọc giơ tay vén rèm cửa lên rồi bước vào, nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi ở mép giường, vội vàng đi vài bước tới bên người Ninh Như Ngọc.
 
“Tứ tiểu thư, sao người đã dậy rồi? Người có chuyện gì cần sai bảo thì có thể gọi nô tỳ làm cho người.” Hồng Ngọc nôn nóng nhìn Ninh Như Ngọc, quan tâm nói.
 

Ninh Như Ngọc nghĩ tới giấc mơ về Hoắc Viễn Hành thì vô cùng lo lắng, vội duỗi tay giữ chặt Hồng Ngọc: “Gọi Bích Hà tới đây.”
 

Hồng Ngọc thầm quan sát sắc mặt của Ninh Như Ngọc, phát hiện cảm xúc của nàng không bình thường, cũng không dám hỏi nhiều, vội gật đầu nói: “Nô tỳ lập tức đi gọi Bích Hà tỷ tỷ.”
 
“Đi luôn đi.” Ninh Như Ngọc thúc giục.
 
Hồng Ngọc “Vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài, không được bao lâu, Bích Hà đã chạy nhanh từ ngoài vào, Hồng Ngọc đuổi theo phía sau.
 
Ninh Như Ngọc dựa vào đầu giường, Bích Hà đi vài bước qua đó, thò đầu sờ trán nàng, lo lắng hỏi: “Tứ tiểu thư, người làm sao vậy?”
 
Ninh Như Ngọc mở mắt ra, bắt lấy tay Bích Hà, nhìn thấy Hồng Ngọc cũng đi theo phía sau, ra hiệu cho Hồng Ngọc ra ngoài trước, Hồng Ngọc liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó mới xin phép ra ngoài trước.
 
Trong phòng chỉ còn lại Bích Hà và Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc vội bắt lấy cánh tay nàng ấy, không hề đắn đo mà hỏi thẳng: “Bích Hà, ngươi mau nói cho ta biết, bây giờ Hoắc Viễn Hành đang làm gì?”
 
Trên mặt Bích Hà lập tức lóe lên vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, nếu không phải luôn nhìn chằm chằm thì chắc chắn không thể phát hiện ra, chỉ nghe nàng ấy nhỏ giọng nói: “Hầu Gia có việc quan trọng phải rời khỏi kinh thành, không phải là cố ý không tới thăm người, nô tỳ đã truyền tin cho ngài ấy rồi, nếu thuận lợi thì hai ngày sau sẽ trở lại, tứ tiểu thư đừng lo lắng, Hầu Gia làm xong việc chắc chắn sẽ lập tức trở về thăm người.”
 
Hai ngày nay Ninh Như Ngọc buồn bã không vui, thường xuyên ngây ngốc nhìn ra cửa, giống như đang đợi ai, Bích Hà rất nhiều lần nhìn thấy nàng mất hồn mất vía, lập tức đoán được chắc chắn nàng đang đợi Hoắc Viễn Hành, lại nhớ tới việc nàng té xỉu trước cửa Nghênh Tân Lâu, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng nàng múa không tốt, sức khỏe vốn đã yếu, mới có thể ngất xỉu vì cảm xúc bị kích động, bởi vì chính đại phu cũng nói như vậy.

 
Nhưng sau hai ngày quan sát tỉ mỉ, Bích Hà phát hiện có lẽ việc ấy không đơn giản như vậy, Ninh Như Ngọc có tâm sự, nhưng nàng không muốn nói, Bích Hà cũng không dám khẳng định ý tưởng trong lòng, hiện tại nghe nàng hỏi, cuối cùng Bích Hà cũng có thể chắc chắn nàng lo lắng cho Hoắc Viễn Hành nên mới như vậy.
 
Ánh trăng trong trẻo dịu dàng chiếu vào từ cửa sổ, Bích Hà dựa vào ánh trăng nhìn thấy Ninh Như Ngọc sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt trắng nõn bây giờ nhợt nhạt tới trong suốt, hiện ra nét nhu nhược yếu ớt càng khiến người thương tiếc.
 
“Ta chắc chắn ngươi biết rõ Hoắc Viễn Hành đi nơi nào? Ta muốn gặp chàng, mặc kệ người dùng cách gì, ta muốn đi gặp chàng!” Ninh Như Ngọc gắt gao nắm chặt tay Bích Hà, sức lực mạnh kinh người, nắm chặt tới mức cổ tay của Bích Hà nhói đau.
 
Bích Hà cau mày, Ninh Như Ngọc bi thương khổ sở nhiều ngày nay nàng ấy đều trông thấy, nàng ấy cũng đi theo Ninh Như Ngọc một thời gian dài rồi, trong lòng đã coi Ninh Như Ngọc là chủ tử chân chính, nhưng không phải nàng không muốn mang Ninh Như Như đi gặp Hoắc Viễn Hành, mà là người phía trên không cho phép thì nàng không dám làm.
 
“Tứ tiểu thư, không phải nô tỳ không muốn mang người đi gặp Hầu Gia, mà là nô tỳ thật sự không biết bây giờ Hầu Gia đang ở đâu, người bảo nô tỳ mang người đi thì nô tỳ cũng không biết phải mang người đi đâu!” Bích Hà chỉ có thể tìm lý do cho qua chuyện, đầu tiên phải trấn an Ninh Như Ngọc trước, sau đó mới lại nghĩ cách sau.
 
Ninh Như Ngọc bỗng nhiêng buông tay nàng ấy ra, cười lạnh: “Bích Hà, ngươi đi theo ta lâu như vậy rồi, chắc cũng hiểu rõ tính cách con người ta, bình thường ta không bao giờ yêu cầu ngươi phải làm gì cho ta, nhưng một khi ta đã yêu cầu thì ngươi nhất định phải làm được, ta cho ngươi thời gian một ngày, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ngươi nhất định phải liên hệ với Hoắc Viễn Hành, sau đó mang ta đi gặp chàng, nếu ngươi không làm được, vậy ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa, tự mình quay về chỗ Hoắc Viễn Hành chịu phạt đi.”
 
Ninh Như Ngọc nói xong thì không thèm để ý tới Bích Hà, cho dù nàng ấy oán trách nàng vô cớ gây sự cũng được, trách nàng giận chó đánh mèo cũng thế, dù sao nếu Bích Hà không thể làm tốt chuyện này, nàng cũng không muốn tiếp tục giữ nàng ấy ở bên cạnh.
 
Bích Hà hiểu rõ suy nghĩ của Ninh Như Ngọc, vẻ mặt ngượng nghịu khó xử: “Tứ tiểu thư, người đừng làm khó nô tỳ, không phải nô tỳ không muốn giúp người, nhưng thật sự là Hầu Gia đã phụng mệnh ra cửa làm việc, nếu ngài ấy đi Tây Bắc hoặc Phúc Châu, Liêu Châu thì nô tỳ làm sao mang người đi gặp ngài ấy trong vòng một ngày được chứ?”
 

Đây rõ ràng là làm người khác khó xử mà!
 
Đáng tiếc Ninh Như Ngọc chính là muốn làm khó người khác.
 
Hôm trước Hoắc Viễn Hành mãi không tới Nghênh Tân Lâu xem nàng thi đấu, nhưng sau đó lại xuất hiện, chờ nàng múa xong, không từ mà biệt, lúc ấy nàng đã cảm thấy rất kỳ quái, vừa tức vừa gấp, nhớ lại những lời quận chúa Trường Bình nói với nàng, cảm xúc kích động, không hề suy nghĩ sâu xa, nhưng hai ngày nay chỉ nằm trên giường, nàng ngẫm lại mọi việc từ đầu tới cuối, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Cảm giác như Hoắc Viễn Hành gạt nàng chuyện gì đó, cố ý tránh mặt nàng. Nếu không phải như vậy, dựa theo tính tình của Hoắc Viễn Hành, nàng bị bệnh, chàng nhất định sẽ tới thăm nàng đầu tiên, giống như lần đầu bọn họ gặp mặt, mặc dù hai người chưa thân thuộc, nhưng chàng vẫn gấp gáp chạy ngày chạy đêm trở về thăm nàng từ Thông Châu, giúp nàng chữa bệnh giải độc. Hiện giờ tình cảm của hai người đã rất sâu đậm, không có lý nào mà nàng ngất xỉu, Hoắc Viễn Hành lại chẳng quan tâm, đây mà không có vấn đề mới là lạ! Đặc biệt là vừa rồi nàng còn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, nàng càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình.
 
Ý của Ninh Như Ngọc đã quyết, cho dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy Hoắc Viễn Hành thì mới có thể an tâm, nàng nói với Bích Hà: “Ta không cần biết ngươi làm cách gì, tóm lại ta muốn gặp chàng, hiện tại ngươi đi sắp xếp đi, nếu không ngươi nên về nơi cũ, đừng đi theo ta nữa.”
 
Nói xong, Ninh Như Ngọc kéo chăn nằm lại trên giường, đưa lưng về phía Bích Hà bày ra dáng vẻ ngươi không còn đường sống khác đâu.
 
Sau khi Bích Hà lẳng lặng đối diện với tấm lưng lạnh lùng của nàng một lúc lâu, cuối cùng yên lặng xoay người đi ra ngoài.
 
Màn đêm buông xuống, Bích Hà về phòng, thay một bộ quần áo đen rồi mở một góc cửa sổ, nhảy ra ngoài, lợi dụng bóng đêm rời khỏi phủ Ngụy Quốc Công, nhưng không ai biết nàng ấy đi nơi nào.
 
Sáng sớm hôm sau, Ninh Như Ngọc không thấy Bích Hà, chỉ có mấy người Bích Liên, Hồng Châu, Hồng Ngọc, Bích Hà không có mặt, Ninh Như Ngọc cũng không hỏi nhiều, nhưng Bích Liên vẫn nói một câu: “Buổi sáng nô tỳ đi xem thì thấy Bích Hà không có ở phòng.”
 
Ninh Như Ngọc biết Bích Hà đi làm việc gì, liền nói: “Ta sai nàng ấy ra ngoài làm việc.”
 
Mấy nha hoàn không hề đa nghi, từng người đi làm việc của mình.
 
Chạng vạng tối, Bích Hà trở lại, nàng né tránh người khác để về phòng thay quần áo, sau đó mới đi ra khỏi phòng, đi tới chính phòng bẩm báo lại mọi việc cho Ninh Như Ngọc.

 
Ninh Như Ngọc dựa vào đầu giường, thấy nàng ấy vào phòng cũng không vội vàng hỏi chuyện, Bích Hà đi ra phía trước, hành lễ với Ninh Như Ngọc, nói: “Tối nay nô tỳ sẽ mang tứ tiểu thư đi gặp Hầu Gia.”
 
Ninh Như Ngọc nghe được lời này, trong lòng không phải quá mức vui vẻ, hỏi lại nàng: “Hắn có khỏe không?”
 
Hắn tất nhiên là chỉ Hoắc Viễn Hành. 
 
Vẻ mặt của Bích Hà lập tức suy sụp, lắc lắc đầu: “Không tốt lắm.”
 
“Hắn làm sao vậy? Bị thương à? Có nghiêm trọng không?” Cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua lập tức xuất hiện trong đầu Ninh Như Ngọc, khắp người Hoắc Viễn Hành đều là vết thương lớn nhỏ chồng chất, bị người đánh đến mức tróc da bong thịt, nhìn vô cùng đau, đau đớn xuyên tim, cổ họng Ninh Như Ngọc nghẹn lại, vô cùng lo lắng.
 
Bích Hà nhìn Ninh Như Ngọc gấp gáp lo lắng, nàng thật sự rất quan tâm tới Hoắc Viễn Hành nên Bích Hà nói đúng sự thật: “Hầu Gia bị thương, lát nữa tứ tiểu thư gặp được sẽ biết.”
 
Hoắc Viễn Hành bị thương, Ninh Như Ngọc nghe được lời xác nhận này, hốc mắt đỏ hoe, nàng biết mà, chắc chắn không phải Hoắc Viễn Hành cố ý không tới thăm nàng, mà là bởi vì có lý do cản đường, hóa ra chàng bị thương, nhìn sắc mặt của Bích Hà, hình như chàng bị thương rất nghiêm trọng.
 
Nghĩ đến khả năng này, Ninh Như Ngọc càng không thể bình tĩnh nổi, chỉ một lòng ngóng trông trời mau tối, Bích Hà có thể đưa nàng ra ngoài gặp Hoắc Viễn Hành.
 
Thời gian trôi vô cùng chậm, Ninh Như Ngọc bất an không yên, ngay cả bữa tối cũng không ăn nổi, Từ thị và Ninh Khánh An tới thăm nàng, nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh trấn định, nhưng thật ra nội tâm nôn nóng không thôi. Mãi mới tới khi trời tối, nàng gọi Bích Hà vào phòng: “Bây giờ chúng ta có thể đi chưa?” Nàng muốn đi gặp Hoắc Viễn Hành, rất muốn rất muốn, mỗi một khắc chờ đợi tựa như người sống một ngày dài bằng một năm.
 
“Được, nô tỳ lập tức mang người đi ra ngoài.” Bích Hà tiến lên đỡ Ninh Như Ngọc ngồi xuống giường, lấy váy áo mặc vào cho nàng, Ninh Như Ngọc bảo nàng ấy búi mái tóc đen dài thành một búi tóc đơn giản, sau đó lập tức mang Ninh Như Ngọc ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận