Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 120: Quyền thần

Yến Tam Hợp thầm giật mình.

Thì ra máu trên người Ngô Quan Nguyệt chảy, là của hai đời hoàng thất.

"Cuộc đời Ngô Quan Nguyệt trước kia ta không biết, càng không biết hắn và Quý lão phu nhân có duyên phận như vậy."

Tạ Tri Phi: "Chỉ biết sau khi hắn được cậu của hoàng đế tín nhiệm, thì từng bước từng bước trở thành quyền thần."

"Cái gọi là quyền thần, là giống như phụ thân ngươi sao?"

"Phụ thân ta kém hắn mười vạn tám ngàn dặm."

Tạ Tri Phi kiên nhẫn giải thích.

"Quyền thần dưới một người, trên vạn người, quyền thế ngập trời, thậm chí có thể nói là một tay che trời."

Yến Tam Hợp sửng sốt, mới nói: "Một người có thể leo lên cao đến mức có thể một tay che trời, chắc chắn là có bản lĩnh thật sự."

"Ngươi nói đúng." Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp một cái.

"Nghe nói người này cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ thủ đoạn, sau khi cầm quyền lập tức tiến hành cải cách rất nhiều tệ nạn của vương triều Trần thị, người Trần gia hận hắn muốn chết, nhưng bách tính ai cũng ủng hộ kính yêu."

Tạ Tri Phi nói tới đây, tự giễu cười cười: "Lúc này, ngươi nên hiểu nguyên nhân vì sao hắn lưu vong nhiều năm như vậy, nhưng vẫn tìm không thấy!"

Yến Tam Hợp "Ừ" một tiếng, cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Cho bớt kinh hãi.

Vương thất Ngô thị bị Lý thị diệt, vương thất Lý thị bị Trần thị diệt, cuối cùng vương thất Trần thị lại bị Ngô thị diệt.


Đây là một vòng luân hồi như thế nào đây?

Đặt chén trà xuống, cô lại hỏi: "Chuyện xưa của Ngô Quan Nguyệt có còn không?"

"Còn!" Tạ Tri Phi dường như đứng hơi mệt, bèn tìm một cái ghế trúc ngồi xuống, thuận tiện đưa cho Bùi Tiếu một cái, ý bảo hắn ngồi xuống nghe.

Bùi Tiếu thực ra vẫn ngồi ở mép giếng, dựng thẳng hai lỗ tai, không bỏ xót một chữ.

Hắn đi qua, đá đá mũi chân Tạ Tri Phi.

Tên nhóc ngươi làm sao biết nhiều như vậy, điều tra từ khi nào thế?

"Ngươi rốt cuộc có nghe hay không? Không nghe thì cút sang một bên."

"Hờ, ngươi đốt pháo à?" Bùi Tiếu trừng hắn một cái: "Ta chỉ cảm thán một câu thôi mà ngươi thái độ thế ư? Mau, đem nụ cười với lúm đồng tiền của ngươi ra đây cho gia."

"Đem ông nội ngươi!" Tạ Tri Phi có cảm giác bị "tổ tông" kia đùa giỡn một phen.

Tam gia không biết tâm trạng tổ tông lúc này cực kỳ phức tạp, là loại phức tạp ngoài miệng không tiện hơn hai câu thì sống không nổi.

Vì bà ngoại cửa lớn còn chưa ra thì sao lại có quan hệ với một người như vậy?

Ngô Quan Nguyệt hai mươi tuổi cưới vợ, thê tử là người trưởng công chúa chọn trúng, sau đó, lại nạp vài phòng thiếp thất.

Chờ một chút!

Yến Tam Hợp đột nhiên lên tiếng cắt đứt: "Lúc hắn hai mươi tuổi, Quý lão phu nhân mười tám tuổi, đã vào kinh hai năm."

Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt cô: "Không đúng chỗ nào?"

"Không có gì không đúng cả." Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Ta chỉ đang suy nghĩ, giữa bọn họ là ai phụ ai trước?"

Tạ Tri Phi nhíu mày: "Có gì khác nhau sao?"

"Có!" Yến Tam Hợp: "Nếu như là lão phu nhân phụ hắn trước, vậy nếu tâm ma của lão phu nhân là Ngô Quan Nguyệt, thì sẽ không vì áy náy mà nặng nề hơn."

"Nếu như là Ngô Quan Nguyệt phụ nàng trước thì sao?"

"Đối với một người phụ lòng, ta cảm thấy lão phu nhân sẽ không cố chấp như vậy."

Yến Tam Hợp chuyển ánh mắt: "Bùi đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy trong lời nói của ngươi có hàm ý gì đó."

"Nhưng ta không có bằng chứng!"

Bùi Tiếu hắng giọng: "Ta cảm thấy nếu Ngô Quan Nguyệt phụ lão phu nhân trước thì lão phu nhân sẽ rất vui vẻ đi kinh thành hưởng phúc, cũng sẽ không nói mấy lời tàn nhẫn như không bao giờ trở về nữa."

Yến Tam Hợp: "Ăn trứng gà xong đầu óc thông mình hơn nhiều rồi đó."

Bùi Tiếu: "..."

Bà đồng này rốt cuộc là đang khen ta, hay là đang mắng ta thế?

Ta đang dỗ dành ngươi đấy!

Yến Tam Hợp: "Tam gia nói tiếp đi."

"Kỳ lạ là, tuy hắn thê thiếp rất nhiều, dưới gối cũng chỉ có một đứa con trai, nghe nói hắn đối rất thích đứa con này." Ánh mắt Tạ Tri Phi lập tức trở nên lạnh lẽo: "Trong cuộc huyết tẩy, cũng chỉ có hai phụ tử bọn họ sống sót, đây là toàn bộ những gì ta biết."


Nói đến đây thì dừng lại.

Yến Tam Hợp thầm phác họa ra hình tượng đại thể của Ngô Quan Nguyệt: Thông minh, lộng quyền, lòng dạ ác độc, thương con trai, có thù tất báo, còn có giết phú tế bần!

Một người phức tạp như vậy...

Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu: "Bùi đại nhân, Trân tỷ có nói một câu rất đúng."

"Ta biết." Bùi Tiếu cảm khái hàng vạn hàng nghìn: "Người này giỏi hơn ông ngoại ta nhiều, Quý gia thật đúng là kém, bà ngoại ta mắt nhìn tốt thật."

"Tam gia." Yến Tam Hợp nhìn về phía Tạ Tri Phi: "Nếu ta muốn đi Đại Tề thì cần chuẩn bị những gì?"

Tạ Tri Phi nghe cô nói vậy thì không có gì ngạc nhiên.

"Ngô Quan Nguyệt mất tích ở Đại Tề, dân chúng lại ủng hộ hắn như vậy, khả năng lớn nhất của phụ tử bọn họ, là mai danh ẩn tích ở một nơi nhỏ tầm thường nào đó của Đại Tề."

"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi hôm nay vừa tên vừa gọi họ tương đối thuận miệng.

"Rất đơn giản, bảo Minh Đình đến phủ nha Nam Ninh xin giấy thông hành là được, với thân phận Minh Đình, không chừng còn có thể lấy được thư tay của tri phủ đại nhân."

"Thư tay có ích lợi gì?"

"Đại Tề có bố chính sứ ti do Hoàng thượng thiết lập, có thư tay là có thể nhờ bọn họ giúp tìm người."

"Chỉ là..."Tạ Tri Phi khẽ nhíu mày: "Đừng có hy vọng quá lớn."

Không đợi Yến Tam Hợp mở miệng, hắn lại thở dài một câu: "Có lẽ là đang lãng phí thời gian."

Yến Tam Hợp rất muốn hỏi hắn một câu: Tam gia, ngài làm sao vậy? Sao lúc nào cũng nói mấy lời mất tinh thần thế? Không phải ngươi giỏi dỗ dành người khác bằng lúm đồng tiền lắm sao?

"Ta muốn đi Đại Tề thử vận may."

Vận may ư?

Tạ Tri Phi quay đầu cười gằn.

Nếu nhờ vận may có thể tìm được người, thì còn cần Cẩm Y Vệ làm gì?

Yến Tam Hợp đứng lên, đi tới trước mặt Bùi Tiếu.

"Ta có một ý."


"Ý gì?"

"Ta cảm thấy bà ngoại nhà ngươi chắc chắn ở bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta không nhìn thấy mà thôi."

"Á..." Bùi Tiếu nhảy bật dậy từ ghế trúc, nhào vào lòng Tạ Tri Phi, sau đó ngẩng đầu, đối diện Tạ Tri Phi.

Bùi Tiếu: Huynh đệ, bà đồng Yến dọa ta kìa!

Tạ Tri Phi: Huynh đệ, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện trái lương tâm gì mà Quý lão phu nhân cũng sợ thế?

Tạ Tri Phi đẩy người ra: "Yến Tam Hợp, sao lại nói như vậy?"

"Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

Yến Tam Hợp chỉ vào chiếc ghế trúc Trân tỷ đã ngồi.

"Nếu chậm một bước, thì chút qua lại của Hồ Tam muội và Ngô Quan Nguyệt đã cùng chôn xuống đất với Trân tỷ rồi."

Tạ Tri Phi: "Ngươi cảm thấy và đang phù hộ chúng ta?"

"Ta cảm thấy... chính bà cũng muốn tìm đáp án."

Yến Tam hợp dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hắn: "Một đáp án về quá khứ."

Tạ Tri Phi nhìn cô.

Từ trên xuống dưới, từ mắt đến môi, rồi đến hai tay đang rủ xuống.

Không biết vì sao mà hắn đột nhiên có suy nghĩ: Nếu như người kia có thể sống đến lúc bàng tuổi nàng thì dáng vẻ hẳn cũng đẹp như thế!

"Ngươi làm gì ta cũng sẽ ủng hộ, chuyện đi Đại Tề, để ta và Minh Đình sắp xếp."

Tạ Tri Phi cười rộ lên, lúm đồng tiền lún sâu vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận