Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quý Lăng Xuyên vén rèm lên nhìn, hốc mắt lập tức nóng lên.

“Ôi, cậu của ta ơi, đừng, bên kia còn có hai người nữa!” Bùi Tiếu chỉ chỉ một bên: “Cậu gặp hai người bọn họ rồi khóc cũng không muộn.”

“Cút.” Quý Lăng Xuyên gian nan nhảy xuống xe ngựa, sau khi sửa sang lại quần áo, khập khiễng đi tới trong đình, đang muốn quỳ xuống thì bị Triệu Diệc Thời ngăn lại.

“Nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ.”

"Điện hạ, để cho ta quỳ một lần đi!”

Quý Lăng Xuyên đẩy tay Triệu Diệc Thời ra, nằm trên mặt đất, nghiêm túc dập đầu ba cái.

Dập xong, lại gian nan đứng lên, xoay người thi lễ với Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi sợ tới mức vội vàng tới đỡ lấy.

“Quý bá làm gì thế?”

"Một là cám ơn ngươi ngàn dặm xa xôi đi chuyến này vì Quý gia; hai là thay ta cám ơn Yến cô nương, nàng...”

Quý Lăng Xuyên há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói nên lời, chỉ nắm chặt tay Tạ Tri Phi không buông.

Tạ Tri Phi thấy hắn chỉ mấy ngày ngắn đã đã gầy đến mức không còn hình người, trên đầu chẳng có một sợi tóc đen, rất nhiều lời cũng nghẹn ngào ở trong cổ họng.

“Lăng Xuyên không cần khổ sở.” Triệu Diệc Thời: "Mấy ngày nữa phủ Nam Ninh có tri phủ mới nhậm chức, đến lúc đó ta sẽ dặn dò hắn ngầm quan tâm ngươi.”

Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, làm bộ vô tình liếc Bùi Tiếu một cái.

Bùi Tiếu đứng sau lưng Triệu Diệc Thời, ánh mắt cũng nhìn về phía hắn.


Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người xác nhận một chuyện: Tin Chu Dã chết đã truyền tới trong kinh.

Quý Lăng Xuyên buông tay Tạ Tri Phi ra, xoay người nói: "Lăng Xuyên cảm ơn điện hạ.”

“Chuyện trong kinh ngươi cũng an tâm.” Triệu Diệc Thời vỗ vỗ vai hắn: “Ngủ đông vài năm, sẽ có ngày nở mày nở mặt.”

Quý Lăng Xuyên nghe nói như thế, thản nhiên cười.

“Điện hạ không cần quá để ý Quý gia, làm người nhàn hạ chưa chắc không phải phúc phận của bọn họ. Đi qua sinh tử một lần, Lăng Xuyên chợt nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”

Quý Lăng Xuyên nhìn về phía chân trời xa xa, như đang nói chuyện với Triệu Diệc Thời, lại như đang lẩm bẩm.

"Trước kia ta nóng lòng kinh doanh, một lòng muốn trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông. Về sau mới hiểu được, người sống cả đời, cuối cùng chỉ có chính mình. Trước kia không hiểu cái gì gọi là khổ sở, cho rằng khóc lóc thảm thiết là khổ sở, sau này mới biết được, sự khổ sở thực sự là nói không nên lời, kêu không nên tiếng, khóc không ai nghe.”

Triệu Diệc Thời chợt không biết trả lời thế nào.

“Nước Trường Giang chở thuyền chìm thuyền, sóng Hoàng Hà độ người cũng độ quỷ.” Giọng Quý Lăng Xuyên trầm thấp như chuông: “Điện hạ, Lăng Xuyên nói một lời quá phận, miếu đường cao cũng được, giang hồ xa cũng được, thế không thể dùng hết, phúc không thể hưởng hết, chuyện không thể làm hết.”

Triệu Diệc Thời vừa nghe lời này, đáy lòng thầm kinh hãi.

“Ba vị, tự bảo trọng nhé!” Khóe miệng Quý Lăng Xuyên nhếch lên một nụ cười, hai tay ôm quyền, lại khập khiễng trở về xe ngựa, không quay đầu lại.

Trong bụi bặm, xe ngựa dần dần đi xa.

Thật lâu sau, Triệu Diệc Thời thở dài một tiếng: "Hắn đã ngộ rồi sao?”


Bùi Tiếu: "Hẳn là ngộ rồi.”

“Không chỉ có ngộ, hơn nữa là ngộ thông suốt, là chuyện tốt.” Tạ Tri Phi cười cười, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Triệu Diệc Thời: “Hoài Nhân, chúng ta từng gặp tri phủ Nam Ninh rồi, hắn tên là Chu Dã, hắn được điều đi đâu rồi?”

"Hắn tự thiêu."

“Tự thiêu?” Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu gần như trăm miệng một lời, ngoài mặt kinh hãi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Tự thiêu rất tốt!

Thứ gì cũng hóa thành một mảnh tro tàn, muốn điều tra cũng không tra được, sạch sẽ không dấu vết.

“Nghe nói là bị bệnh nặng, người tiếp nhận ta đã sắp xếp xong rồi.” Triệu Diệc Thời nói tới đây, bỗng nhiên rẽ ngoặt: "Hai vụ kiện kia thế nào rồi?”

Khóe miệng Tạ Tri Phi nhếch lên: “Có thể thế nào, kéo dài thôi.”

Bùi Tiếu kêu một tiếng: "Gặp lại cháu trai kia, phải gọi một tiếng Từ công công nhỉ!”

Triệu Diệc Thời mỉm cười, trong chớp mắt lập tức thu lại: "Ngũ Thập.”

“Hả?”

“Lúc ngươi động đến Từ Thịnh, thuận tiện giải quyết Từ Lai đi!”


Tạ Tri Phi cả kinh, theo bản năng nhìn vào mắt Triệu Diệc Thời.

“Con chó điên đó, ta đã nhịn hắn quá lâu, giờ là lúc nhổ răng, đánh gãy chân chó của hắn rồi.” Trong đôi mắt đen kịt của Triệu Diệc Thời, không có chút cảm xúc nào.

……

Cung Đoan Mộc của Thái tử ở phía đông thành, cung Trọng Hoa của Hán vương thì ở phía nam thành.

Một đông, một nam, địa vị cao thấp vừa xem là hiểu ngay.

Trước cung Trọng Hoa, xe Hán vương Triệu Ngạn Tấn dừng lại, bỗng nhiên có thị vệ thò đầu vào: “Vương gia, Từ đại nhân đã chờ lâu rồi.”

“Lại nữa à?” Sắc mặt Triệu Ngạn Tấn hơi trầm xuống: "Dẫn người đến sảnh phụ trước, gọi Bá Nhân đến thư phòng.”

“Vâng.”

“Xuống xe ngựa, đổi kiệu.”

Cỗ kiệu được khiêng thẳng đến cửa thư phòng, nội thị vội vàng nghênh đón: “Vương gia, tiên sinh đã chờ ở thư phòng.”

Triệu Ngạn Tấn sải bước đi vào.

Trước cửa sổ, một nam tử trung niên tóc bạc xoay người hành lễ với Triệu Ngạn Tấn, hắn chính là phụ tá, quân sư Đổng Tiếu mà Hán vương tín nhiệm nhất, tự là Bá Nhân.

“Bá Nhân không cần đa lễ.” Triệu Ngạn Tấn tới đỡ một tay: "Từ Lai lại tới nữa rồi, ngươi nói xem chuyện này phải thế nào?”

Đổng Bá Nhân cười gằn: “Vương gia còn nhớ ba năm trước ta đánh giá Từ Lai thế nào không?”

“Có thể không nhớ sao?”


“Ba năm trước hắn muốn đặt Từ Lai vào vị trí thị lang Hình bộ, Đổng Bá Nhân cũng không lên tiếng phản đối, chỉ thản nhiên nói một câu: Người này cưng chiều con quá, cũng không phải chuyện tốt.”

Mấy năm nay, Từ Lai làm chó của Hán Vương, thật sự tận tâm tận lực, không thể bắt bẻ.

Nhưng con trai hắn Từ Thịnh, thật sự không phải là người bớt lo.

Tạ Đạo Chi là ai?

Là người Triệu Ngạn Tấn hắn một lòng một dạ muốn lôi kéo.

Từ Thịnh này thì hay rồi, nữ nhân khắp kinh thành nhiều đến thế, lại coi trọng nghĩa nữ mới nhận của Tạ Đạo Chi.

Coi trọng thì thôi đi, lại còn dám cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt… Mắng hắn một tiếng súc sinh, đều cảm thấy là đang vũ nhục hai chữ súc sinh.

“Bá Nhân, chuyện quá khứ không nói, xem chuyện này nến ứng đối thế nào đi.” Triệu Ngạn Tấn đẩy nắp trà, thở dài một tiếng.

“Chuyện đoạn tử tuyệt tôn này, đặt trên người ai cũng là tai ương ngập đầu.” Đổng Bá Nhân im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi: "Ứng đối như thế nào còn phải xem ý của Vương gia đã.”

“Ý ngươi là gì?”

“Chuyện liên quan đến Từ, Tạ hai nhà, Từ Thịnh bắt người là chuyện ván đã đóng thuyền, Từ Lai cũng thừa nhận với Vương gia; nhưng Tạ lão tam hành hung, không có bằng chứng, chẳng qua là suy đoán của cha con Từ Lai.” Đổng Bá Nhân: "Vương gia nếu còn muốn lôi kéo Tạ Đạo Chi, vậy không thể để Từ Lai làm loạn, lệnh cho hắn nhịn xuống cơn tức này; nếu Vương gia không có hy vọng với Tạ Đạo Chi...”

“Tạ Đạo Chi.” Triệu Ngạn Tấn khịt mũi khinh thường một tiếng: “Bản vương đưa tay qua ước chừng hơn ba năm, người này chỉ giả điếc giả câm, có thể thấy được không cùng một lòng với bản vương.”

“Nếu không phải một lòng, vậy để Từ Lai buông tay đi làm, cho dù cuối cùng không thể kết thúc, thì có mệnh căn của Từ Thịnh chắn ở phía trước, thì dù thế nào cũng không kéo lên đầu Vương gia được.” Đổng Bá Nhân: "Nếu Từ Lai có thể kéo Tạ Đạo Chi xuống ngựa, nội các trống, chúng ta có thể sắp xếp Đỗ Kiến Học vào. Như vậy, thế cục sẽ rất có lợi cho Vương gia.”

“Hay lắm!” Triệu Ngạn Tấn vỗ tay, ánh mắt phút chốc sáng lên.

“Người đâu, mời Từ Lai vào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận