Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 289: Điểm yếu
Yến Tam Hợp hối hận.
Đáng lẽ nàng nên cương quyết để Lý Bất Ngôn ngồi xe cùng, nếu vậy rhid bầu không khí đã không gượng gạo như thế này.
Nàng là một kẻ nhàm chán, phần lớn thời gian đều đắm chìm trong thế giới riêng của mình, khi tiếp xúc với người khác, nàng chỉ cần nghe là được.
Nhưng hôm nay cái vị Tam gia, vừa lên xe đã ngậm chặt miệng, ánh mắt đảo liên tục, thỉnh thoảng rơi trên người nàng, rồi dời đi; một lát sau lại liếc nàng, rồi lại lảng đi.
Hắn muốn nói gì vậy?
Yến Tam Hợp bình tĩnh hít sâu vài hơi: "Tam gia có gì xin cứ nói thẳng." Thật là khó chịu.
"Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là không muốn nhìn thấy người kia."
"Vì sao?"
"Phiền phức!"
Yến Tam Hợp: "..."
Lý Bất Ngôn ở bên ngoài xe căng hai lỗ tai ra nghe lén: "..."
Tiếp tục im lặng;
Tiếp tục xấu hổ;
Ánh mắt người nào đó tiếp tục liếc qua, rồi lại dời đi.
Tạ Tri Phi không phải không muốn nói chuyện, mà là trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dạ minh châu tản ra ánh sáng nhạt, tia sáng nhảy múa trên vai trên mắt nha đầu kia, hắn vừa cảm thấy xinh đẹp vừa hơi kiêu ngạo.
Ai có thể ngờ được rằng cái mầm đậu bệnh tật ốm yếu bé tí teo năm đó có thể phát triển tới nhường này.
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt vẽ ra hình dáng Yến Tam Hợp, càng vẽ càng cảm thấy buồn bã.
Linh hồn hắn nhập vào Tạ tam gia, ngoài sức khỏe hơi yếu khiến hắn phải chịu khổ một chút ra, thì mọi chuyện khác đều suôn sẻ.
Nàng thì sao?
Đôi vai gầy guộc, sắc mặt trắng xanh, ăn uống đạm bạc, quần áo đơn giản.
Hắn chợt nghĩ đến lần giải tâm ma cho Yến Hành, nàng chạy liên tục mấy ngày đêm không ngơi nghỉ trong cơn mưa, chỉ uống trà nóng và bánh bao cầm hơi.
Nghĩ đến đêm nàng chờ để ra khỏi thành, cuộn người dưới đất, co ro hứng chịu từng trận gió bấc thổi vào trong ngõ...
Càng nghĩ Tạ Tri Phi càng không cầm được nước mắt, vùi đầu vào cánh tay, mặc cho cơn đau dữ dội từ bàn chân truyền đến tận đáy lòng.
Hắn thậm chí đột nhiên hiểu được, vì sao mỗi lần Yến Tam Hợp giải tâm ma xong, khi nàng ngã vào trong lòng hắn, hắn đều ôm nàng hết sức cẩn thận.
Đó là bởi vì đau lòng!
Yến Tam Hợp cảm thấy bầu không khí trong xe lần nữa có gì đó không đúng, nàng cảm nhận được một nỗi đau thương sâu sắc.
Sao lại thế?
Hắn không phải muốn gì được nấy sao?
Hay là chuyện phòng bếp nhỏ có liên quan đến Ngô thị?
Yến Tam Hợp không biết an ủi người khác, chỉ ho một tiếng, khẽ nói: "Tạ Tri Phi, có một số người là điểm yếu của ngươi, nhưng cũng có thể trở thành áo giáp của ngươi."
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nàng.
"Nương ngươi không được thông minh, cho nên ngươi và ca ca ngươi đều xuất chúng. Có được hai người các ngươi, sợ gì nương ngươi giết người phóng hỏa, địa vị của bà, địa vị của đại phòng vẫn vững như Thái Sơn."
Tạ Tri Phi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: "Nàng nói đúng, người đó đúng là điểm yếu của ta, cũng chính là áo giáp của ta."
Giờ thì ngươi đã thu lại được nỗi bi thương của ngươi để chuyên tâm làm việc chính được chưa hả?
Yến Tam Hợp dời mắt đi chỗ khác, trong lòng chửi rủa.
"Bắt tay vào chính sự."
Tạ Tri Phi ho khan: "Lát nữa ngươi giả làm muội muội của ta, Lý Bất Ngôn vẫn làm hộ vệ của ngươi, ta và Minh Đình đưa ngươi ra ngoài ngắm nghía."
Yến Tam Hợp thật ra rất muốn hỏi một câu, sao không phải là muội muội của tiểu Bùi gia sao?
Nhưng nghĩ lại, giáo phường ti là địa bàn quen thuộc của Tam gia, hắn làm như vậy hẳn là có lý do.
"Được!"
"Vào giáo phường ti, mọi việc đều theo ánh mắt ta mà làm, không được tự ý hành động."
"Được!"
"Về chuyện bao nhiêu bạc, ngươi không cần quan tâm."
Tạ Tri Phi cười nhạt: "Sinh nhật này Tam gia ta được tặng đến căng phồng chật ních túi tiền, ngươi cứ tiêu thoải mái cho ta."
Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Chúc mừng Tam gia đã tìm được con đường phát tài hiệu quả đến vậy."
Tạ Tri Phi giật mình, sau đó chậm rãi cười nói: "Mỗi năm cũng chỉ có một lần."
Ngươi còn muốn một năm mấy lần nữa hả?
Yến Tam Hợp: "Tam gia còn gì dặn dò nữa không?"
"Hết rồi."
"Ta còn!"
"Nói đi."
"Lần này, mục đích của chúng ta là nghe ngóng chuyện trước kia của Thệ Thủy."
"Phải."
"Chuyện này bao gồm rất nhiều thứ, vị khách đầu tiên của nàng là ai; vị ân khách nào nâng đỡ nàng nhất; ai là bạn; ai kết thù với nàng..."
"Ta biết rồi."
"Tuổi của Thệ Thủy ở giáo phường ti khá lớn, cho nên không cần hỏi những cô nương trẻ tuổi, mà phải hỏi những người có tuổi một chút..."
"Để ta phụ trách người tuổi cao."
Yến Tam Hợp giật mình, không dám tin người này chẳng cần nàng nói gì đã nhận lời ngay và luôn.
"Ngươi không cần phải ngại."
Tạ Tri Phi cười thản nhiên: "Ta có khuôn mặt được các cô nương từ nhỏ đến lớn đều thích, rất hữu dụng."
Yến Tam Hợp: "..."
......
Xe ngựa dừng trước cửa giáo phường ti.
Chỉ vì một câu nói của Tạ Tri Phi "gãy xương một trăm ngày mới được cử động" mà Yến Tam Hợp được Lý Bất Ngôn bế xuống xe.
Nàng đứng trước cửa giáo phường ti, nhìn mấy chữ như rồng bay phượng múa trên tấm biển hiệu, lòng chợt chùng xuống.
Nếu nói một cánh cửa am ngăn cách hồng trần với Phật môn; thì cánh cửa son này chính là ngăn cách nhân gian và địa ngục.
Bước vào trong, Đường Chi Vị chết rồi, Thệ Thủy vẫn còn sống.
"Tiểu Bùi gia đến rồi."
Tiểu Bùi gia không biết kiếm đâu được cái quạt, vênh váo phe phẩy, nói chuyện càng ngạo mạn hơn.
"Cùng nhau dầm mưa, cùng chạy trốn, cùng nghe câu lan. Yến Tam Hợp, tình bạn của chúng ta lại thăng hạng thêm một bước rồi."
Ờ, sắp thăng lên trời rồi.
Yến Tam Hợp chắp tay sau lưng, điềm tĩnh nói: "Tiểu Bùi gia, xin mời!"
Mắt tiểu Bùi gia sáng lên, dùng cánh tay huých nhẹ Tạ Tri Phi, nhìn ra dáng đó, ngươi dạy nàng à?
Tạ Tri Phi im lặng trả lời hắn một chữ "cút!"
Lúc này, Chu Thanh giao ra hai lệnh bài, thị vệ liếc mắt, thò đầu vào trong hô to: "Tăng Lục Ti Bùi đại nhân và Ngũ Thành Binh Mã Ti Tạ đại nhân đến, ma ma mau ra nghênh đón!"
Lời vừa dứt, một phụ nữ trung niên yêu kiều quyến rũ đi ra.
Phụ nhân giống Tạ Tri Phi, cười rộ lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền khiến người ta yêu thích.
"Ôi, là Bùi đại nhân và Tạ đại nhân, khách quý khách quý, xin mời vào trong nào!"
Hạ ma ma vừa dẫn người vào vừa thầm liếc Yến Tam Hợp: "Hai vị đại nhân không hay đến, nhìn mặt thật lạ quá."
Tạ Tri Phi cười: "Ta là người thô lỗ, không thích cách nói trịnh trọng chỗ này. Gần đây tâm trạng của huynh đệ ta không tốt nên ta dẫn hắn tới đây chơi."
Hạ ma ma liếc Bùi Tiếu: "Đến đây là đúng rồi, uống chén rượu, nghe khúc nhạc, ôm tiểu nương tử, bao muộn phiền đều tan biến hết."
Tạ Tri Phi cố ý thở dài: "Thôi xong, bạc trong túi bổn đại nhân hôm nay không giữ được rồi."
Hạ ma ma che miệng cười khúc khích: "Đại nhân thật biết nói đùa."
"Còn phải xem là ai, xuất sắc như Hạ ma ma đây thì bổn đại nhân ta chẳng ngại ghẹo thêm vài câu đâu."
Hạ ma ma õng ẹo phất khăn tay lên người Tạ Tri Phi.
"Có câu này của ngài, đêm nay ma ma ta sẽ tiếp đại nhân không say không về."