Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 344: Chơi khăm
Nam nhân Tạ gia nếu như giúp đỡ Thái tử, đứng ở phía đối lập Hán vương, sẽ như thế nào?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Đỗ Kiến Học, đáp án cũng đã ở trong lòng hắn... sẽ là kình địch!
Đỗ Kiến Học trầm mặc một lát: "Việc này qua đi, Tạ phủ và chúng ta cho dù chính thức trở mặt, con về cũng không nên động tâm tư lệch lạc gì nữa, kệ họ đi."
"Cha!" Đỗ Y Vân không phục: "Vậy thù của con gái, phải quên đi sao?"
"Gấp cái gì?" Đỗ Kiến Học lạnh lùng nhìn nàng: "Cứ dò xét sâu cạn trước, xem thái độ của người Tạ phủ, sau đó lại từ từ tính toán. Đúng rồi, Tạ lão tam gần đây đang làm gì?"
Trong lòng Đỗ Y Vân chợt chua chát: "Còn có thể làm gì, tám chín phần mười là đi lêu lổng với tiểu tiện nhân họ Yến rồi."
Không giống.
Đỗ Kiến Học lắc đầu.
Một thứ xuất Tạ lão nhị, làm việc đã như thế, Tạ Đạo Chi có thể trơ mắt nhìn đứa con trai chính phòng đích xuất lêu lổng sao?
"Người đâu."
"Lão gia?"
"Âm thầm phái người điều tra Tạ lão tam."
"Vâng!"
"Cẩn thận điều tra."
"Vâng, lão gia."
Đỗ Y Vân hơi buồn bực: "Cha, điều tra hắn làm cái gì? Hắn là người mỗi ngày nhàn rỗi lên xuống nha môn..."
"Một tên nhàn rỗi lại khiến ngươi nhớ thương nhiều năm như vậy sao?"
Đỗ Y Vân ngẩn ra.
Đúng vậy, vì sao ta lại nhớ thương hắn nhiều năm như vậy?
Chỉ dựa vào khuôn mặt của hắn sao?
"Con gái, người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo lường được."
Đỗ Kiến Học hắn cũng bị khuôn mặt cung kính của Tạ Đạo Chi lừa gạt nhiều năm.
...
Tạ tam gia nào biết người kinh thành ai cũng đang nhớ thương hắn.
Lúc này hắn đang ghé vào trong xe ngựa chạy như bay, nghĩ làm sao để lặng lẽ liên lạc với Lục Thời.
Không có người trung gian đáng tin cậy.
Vị gia này lục thân không nhận, không cho ai thể diện.
Người duy nhất có thể nói chuyện với hắn là Triệu Hoài Nhân, nhưng việc này lại không thể kinh động đến Triệu Hoài Nhân.
Lời của nha đầu kia đúng là không sai, trực tiếp tìm tới cửa là cách tốt nhất.
Nhưng không phải ban ngày tìm, mà là ban đêm, trèo tường vào tìm.
Trèo tường là một công việc yêu cầu thể lực, ừm, ta phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lành vết thương trên lưng đã.
Trong một chiếc xe ngựa khác.
Yến Tam Hợp dựa vào vách xe ngựa, đầu dựa lên gối.
Nàng xét một vòng nhân mạch giúp Tạ tam gia, nhưng chẳng nghĩ ra ai để tìm Lục Thời cả.
Cách tốt nhất, vẫn là trực tiếp tìm tới cửa.
Nhưng không phải ban ngày, mà là lúc đêm tối, trèo tường đi vào.
Trèo tường là một hoạt động yêu cầu thể lực, đầu tiên phải thăm dò địa hình, xem có thể tìm được một gốc cây bên tường hay không, mượn cây trèo tường.
Hai chiếc xe ngựa trong bóng đêm chạy nhanh, tất cả mọi người đều muốn về nhà, chỉ hận không thể khiến xe ngựa chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Hai ngày sau, trời còn mờ mịt, Thang Viên vừa rời giường đã nghe được có người hô lớn "Tiểu thư đã trở về".
Nàng vội vàng ra đón, từ xa nhìn thấy tiểu thư, Tam gia bọn họ, thì trong lòng run lên.
Đây là từ góc nào chạy về thế, sao ai nấy đều mặt xám mày tro thế này?
"Tiểu thư?"
"Thang Viên, chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị cơm, nhanh lên." Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi bên cạnh: "Tam gia, Tiểu Bùi gia về nghỉ ngơi, hay là..."
"Ngay đây." Cả ngươi Tam gia dính dính, khó mà chịu được: "Không có thời gian trở về, Thang Viên ngươi còn thất thần làm gì, nhanh lên."
Thang Viên nhanh chân chạy đi.
Tiểu Bùi gia nhìn Hoàng Kỳ: "Ngươi về nhà trước một chuyến, mang cho ta mấy bộ quần áo thay, thuận tiện mời cha ta tới."
Hoàng Kỳ còn chưa kịp mở miệng, Tạ Tri Phi nhíu mày nói: "Vết thương cũng khỏi bảy tám phần rồi, còn kinh động Bùi thúc làm gì?"
"Tạ Ngũ, đầu óc ngươi bị xóc đến hồ đồ rồi à?"
Tiểu Bùi gia liếc hắn một cái xem thường: "Cha ta xem bệnh cho vị kia."
"Sau đó thì sao?"
"Khám bệnh không được mang theo y đồng, ngươi có thể làm y đồng, ta có thể làm, Tam Hợp cũng có thể làm."
Yến Tam Hợp vốn cụp mắt nghe bọn họ nói chuyện, thì trong lòng đột nhiên rúng động.
"Cho nên chúng ta chỉ cần nói với Bùi thái y là có thể giả làm y đồng, thần không biết, quỷ không hay gặp Lục Thời."
Tiểu Bùi gia khinh thường nhìn Tạ Tri Phi: Nhìn Tam Hợp nhà ta xem, lại nhìn đầu heo nhà ngươi xem, hết thuốc chữa rồi.
Đầu heo cười lấy lòng với hắn, quay người lại, ánh mắt sáng bừng.
"Yến Tam Hợp, thân hình ngươi giả làm y đồng rất thích hợp, hơn nữa thái y viện cũng không có ai nhận ra ngươi."
Yến Tam Hợp: "Ta phụ trách thuyết phục Bùi thái y."
"Nếu hắn không đồng ý, ngươi cứ lấy ân tình đối với Quý gia ra."
"Được!" Yến Tam Hợp nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiểu Bùi gia.
Suy nghĩ suốt một đường, vấn đề sầu não lại được giải quyết dễ dàng, cách này còn cao minh hơn trèo tường không biết bao nhiêu lần.
Một giây;
Hai giây;
Ba giây;
Tiểu Bùi gia bị nàng nhìn đến đỏ mặt, đầu lưỡi thắt nút lại: "Ngươi..."
"Ngươi có tật xấu gì à?"
"Hả?"
"Sao lúc nào cũng có thể phát huy công dụng lớn vào thời điểm mấu chốt vậy?"
"..."
Yến Tam Hợp giơ ngón tay cái với hắn, dùng ngữ khí của Lý Bất Ngôn, nói một câu: "Tật xấu này ta thích, lần sau xin tiếp tục phát huy."
Tiểu Bùi gia: "..."
Tiểu Bùi gia nhìn bóng lưng của cô, kéo cánh tay Tạ Tri Phi, hoảng hốt nói: "Nàng, hình như nàng vừa nói thích?"
"Ừ."
"Ta, ta, ta... Ta phải làm sao bây giờ?"
Tạ Tri Phi nhìn bộ dạng ngu xuẩn của người này, hơi bất đắc dĩ nói: "Không nghe nàng nói sao, tiếp tục phát huy!"
Phát huy cái gì?
Là phát huy sự thông minh của ta? Phát huy công dụng? Hay phát huy trái tim chân thành của ta đối với nàng?
Tiểu Bùi gia tắm rửa, ăn cơm xong, đi thẳng đến nhà cha ruột mình, vẫn một mực cân nhắc vấn đề này.
Bùi Ngụ vừa vào nhà chính, tự nhiên lại thấy mí mắt giật giật.
Yến Tam Hợp không đợi hắn thở ra, đã đi thẳng vào vấn đề: "Bùi thái y, ta nhờ ông giúp ta làm một chuyện."
"Cô nương, mời nói."
"Ta muốn nhờ người đưa ta đi gặp Lục Thời một lần."
"Cái gì?" Mí mắt Bùi Ngụ nhảy dựng lên.
"Ông tốt nhất không nên hỏi vì sao, càng không thể từ chối, chỉ cần dẫn ta vào Lục gia là được."
Không thể hỏi tại sao;
Còn không thể từ chối.
Trên đời làm sao còn cách nhờ vả như vậy?
Điều này khác gì ăn cướp đâu?
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Không cho hỏi, là bởi vì ta không muốn kéo ông vào; không thể từ chối, là bởi vì mạng người quan trọng."
Bùi Ngụ vừa nghe lời này, tâm trạng phức tạp đến không thể nói nên lời.
Tâm ma của người nào, lại kéo theo Lục Thời?
Lục Thời loại người không nhận người thân, sao có thể giúp Yến cô nương?
Và.
Nàng không muốn liên lụy đến hắn, có thể thấy được chuyện này không nhỏ, đứa con kia cả ngày sốt sắng đi theo phía sau nàng, chẳng phải đã sớm bị kéo vào rồi sao?
Thầm tính toán một vòng, Bùi Ngụ quyết định để Yến Tam Hợp biết khó mà lui: "Yến cô nương, không phải ta không chịu giúp, mà ta căn bản không có cách dẫn ngươi vào Lục gia, Lục gia..."
"Đơn giản, ta làm y đồng của ngươi."
Ánh mắt Bùi Ngụ sắc bén, hóa thành đao nhỏ bay thằng về chỗ thằng con, chủ ý thối giả làm y đồng này, tám chín phần mười là tiểu súc sinh nhà mình nghĩ ra.
Chơi khăm cha nó à!
Tiểu súc sinh còn giả ngu: "Chủ ý này hay lắm, sao Yến Tam Hợp ngươi lại nghĩ ra thế?"
"Trầm tư suy nghĩ."
Yến Tam Hợp phối hợp với tiểu Bùi gia tiếp lời: "Bùi thái y, cho một câu trả lời đi!"
***Mạch truyện đã hay quá hay, mà tay em hết đánh nổi ùi, để nghỉ ngơi lấy sức nhân tiện sạch pin lap, hết pin ùi... nếu ổn thỏa thì hẹn tối nay tiếp tục đọc ạ, không thì đợi mai thui