Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 542: Hung cát

Canh Tống Thăng mặc một bộ trường sam màu xám tro, tóc tai rối loạn, trường sam bị mồ hôi thấm ướt dán trên người, để lộ ra bộ xương trường sam cực kỳ yếu đuối.

Gã sai vặt tên là Thanh Phong, đang cầm khăn ướt lau mồ hôi cho chủ tử.

Thanh Phong nhìn thấy nàng, ánh mắt bỗng nhiên giận dữ, dùng sức đẩy Canh Tống Thăng.

Canh Tống Thăng mơ mơ màng màng ngẩng mặt lên, mờ mịt nhìn thử, lại ngã xuống.

Chu Vị Cẩn cảm thấy tim mình như bị cái gì đó đập vào.

Khuôn mặt này gầy đến mức chẳng nhìn ra ai, thái dương chẳng biết đã có tóc bạc từ khi nào, nhưng rõ ràng hắn vừa mới hơn hai mươi tuổi thôi mà.

Thanh Phong thấy chủ tử bất tỉnh thì cũng hết cách nào, lúc đứng dậy rót nước, nhìn đoàn người Chu Vị Cẩn, mắng một tiếng: "Xui xẻo!"

Chu Vị Cẩn còn chưa nói chuyện, nha hoàn Tiểu Thiến bên người nàng đã nổi giận, cũng hướng hắn mắng hắn: "Các ngươi mới xui xẻo!"

Thanh Phong mắng: "Chu gia các ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì cả."

Tiểu Thiến mắng lại: "Ngươi với chủ tử ngươi mới không phải thứ tốt!"

Mấy thị vệ vây quanh.

Chu Vị Cẩn vội ngăn lại: "Không được gây chuyện, nghỉ một đêm rồi đi."


Thanh Phong cũng thức thời, thấy bọn họ nhiều người, nên chỉ tức giận trừng mắt nhìn Chu Vị Cẩn một cái rồi không quan tâm nữa.

Chu Vị Cẩn cũng được Tiểu Thiến đỡ vào phòng khách.

Nhắc tới cũng khéo, phòng của Chu Vị Cẩn lại cách phòng của Canh Tống Thăng một bức tường.

Nửa đêm có từng tiếng nức nở không kiềm chế được xuyên tường bay ra, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu mắng chửi của Thanh Phong.

Yến Tam Hợp: "Mắng cái gì?"

"Là Chu gia." Chu Vị Cẩn lại nhìn Chu Vị Hi một cái: "Còn có cha."

Bầu không khí trong nhà chính, đột nhiên trở nên nặng nề, vô hình như có gì đó nặng nề, đè lên đầu mỗi một đứa con Chu gia.

Rất nặng, rất ngột ngạt.

Yến Tam Hợp: "Sau đó thì sao?"

Động tĩnh bên cạnh đến lúc nửa đêm mới từ từ yên tĩnh...

Chu Vị Cẩn lại không ngủ được.

Nàng mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, không hiểu vì sao Thanh Phong lại mắng Chu gia, mắng cha, rõ ràng là chủ tử hắn sai mà.

Và... Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe thấy tiếng khóc nào áp lực như vậy.

Tiếng khóc kia dường như kẹt ở trong cổ họng, vừa không đè xuống được, lại không phát ra được. Giống như một con dã thú bị thương đang bị đám thợ săn vây quanh, chỉ có thể dùng âm thanh như thế để làm đám thợ săn sợ hãi, nhằm bảo vệ thân thể yếu ớt của mình.

Nàng mở to hai mắt, chịu đựng đến hừng đông.

Trời vừa sáng, nàng rửa mặt xong chuẩn bị khởi hành sớm, không ngờ lúc ra khỏi khách trạm, lại gặp phải Canh Tống Thăng.

"Lúc ấy, hắn đang trải yên ngựa, lúc nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lẽo đột ngột." Chu Vị Cẩn: "Ta quay đầu đi, không để ý tới người này. Hắn hiển nhiên cũng không muốn để ý tới ta, rất nhanh đã xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi."

Nhưng mà, ngay khi Tiểu Thiến đỡ nàng chuẩn bị lên xe ngựa, lại có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.

Con ngựa kia gần như lao về phía ta, dọa ta sợ gần chết, lúc sắp đến trước mặt ta, Canh Tống Thăng siết dây cương, vó ngựa nhảy lên thật cao, hắn nói với ta một câu.

Yến Tam Hợp: "Hắn nói gì?"

"Hắn nói..." Chu Vị Cẩn nở nụ cười hờ hững vời Chu Vị Hi: "Trở về nói cho tỷ tỷ ngươi biết, Canh Tống Thăng hắn chưa từng làm chuyện gì không xứng đáng với tỷ ấy!"

Chu Vị Hi đầu tiên là cả kinh, sau đó là phẫn nộ.

Phẫn nộ càng lúc càng dâng trào, vành mắt nàng đỏ như muốn nhỏ máu, thê lương kêu lên: "Chu Vị Cẩn, sao ngươi không nói sớm?"

"Nói cái gì?"

Chu Vị Cẩn hình như đã đoán được nàng sẽ có phản ứng này, không hề hoảng hốt.

"Nói ta gặp Canh Tống Thăng, nói hắn không phụ lòng ngươi? Ngươi sẽ tin sao?"

"..."


"Ngươi sẽ không tin." Chu Vị Cẩn cười gằn: "Ngươi không chỉ không tin hắn, lại càng không tin ta, gian lận kia là thật, cô nương bụng lớn là thật."

Chu Vị Hi không thể phản bác được một chữ, cúi đầu, im lặng rơi lệ.

Yến Tam Hợp không đành lòng nhìn Chu Vị Hi lúc này, chuyển đề tài: "Chu Vị Cẩn, ngươi hẳn là tin rồi."

"Đúng, ta tin." Chu Vị Cẩn: "Ta từng uống rượu, cũng từng lén say vài lần, cũng từng trốn trong chăn khóc. Một người khi say rượu, lại không dám lớn tiếng khóc, thì chắc chắn có chuyện đau lòng."

Yến Tam Hợp: "Ngươi có âm thầm điều tra không?"

Chu Vị Cẩn lắc đầu: "Ta chỉ để ý thôi."

  Yến Tam Hợp: "Chỗ nào có vấn đề."

Chu Vị Cẩn: "Cô nương mang thai kia."

Phu thê nửa đường, phải là ta tình ngươi nguyện, cá nước hoan ca, ngươi là ai, ta là ai đều không quan trọng."

Yến Tam Hợp: "Canh Tống Thăng không cần phải nói rõ ràng như vậy, nếu có nói thì cũng chỉ có thể là Canh gia Lạc Dương, không thể nào là Chu gia ở kinh thành được."

Chu Vị Cẩn kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp, hồi lâu, mới gật gật đầu.

Yến Tam Hợp: "Đây là một điểm đáng ngờ, còn gì nữa không?"

"Có!"

Ánh mắt Chu Vị Cẩn nhìn về phía Chu Viễn Chiêu: "Mấy ngày trước khoa thi mùa xuân, nhị ca lén kiểm tra cát hung cho Canh Tống Thăng."

Chu Viễn Mặc quá sợ hãi: "Ngươi kiếm tra hung cát cho Canh Tống Thăng ư?"

Chu Viễn Chiêu nheo mắt, bất đắc dĩ gật đầu.

"Tình cảm của hắn và đại muội là tốt nhất, hắn cũng rất thưởng thức Canh Tống Thăng, không nhịn được, cho nên mấy ngày trước khoa thi mùa xuân đã len lén kiểm tra."

Chu Viễn Chiêu chán ghét nhìn Chu Vị Cẩn: "Chuyện riêng tư của hắn, sao ngươi lại biết?"

"Sau khi Canh Tống Thăng xảy ra chuyện, có một ngày nhị ca uống rượu say, miệng lặp đi lặp lại mãi câu 'Rõ ràng là đại cát, làm sao có thể là đại hung'?"


Chu Vị Cẩn: "Chu gia giấu không được quá nhiều bí mật, khoảng thời gian đó hạ nhân trong phủ đều đang nghị luận chuyện của Đại tiểu thư và Canh Tống Thăng, ta là vô tình nghe được."

"Ngươi thật đúng là có lòng!" Chu Viễn Chiêu cười gằn một tiếng, quay đầu nói: "Yến cô nương, là lúc ấy ta học nghệ không tinh, đoán sai rồi."

Chu Vị Cẩn cười gằn một tiếng: "Chuyện nếu có thể đoán sai thì không phải nhị ca học nghệ không tinh, mà là không xứng làm người Chu gia."

Chu Viễn Chiêu cắn răng: "Ngươi..."

"Chu Viễn Mặc, chuyện này là sao?" Yến Tam Hợp vội cắt ngang hai huynh muội đang đối chọi gay gắt.

Ánh mắt Chu Viễn Mặc chùng xuống: "Nhà chúng ta không kiếm tra hung cát."

Yến Tam Hợp: "Vì sao?"

Chu Viễn Mặc: "Bởi vì quá đơn giản, cũng bởi vì dễ đắc tội với người khác."

Kiểm tra hung cát, nhất là về phương diện học tập, chỉ cần cầm sinh nhật bát tự của người nọ thêm ba đồng tiền là dư dả làm được.

Người tìm tới cửa kiểm tra, không phải người phú thì cũng là người quý, nhưng mấy đứa trẻ đó sau khi kiểm tra được thì chẳng mấy ai chăm chỉ học tập, đều chỉ là mấy tổ tông thích dựa vào Quốc Tử Giám sống quá ngày.

Không cần kiểm tra, tám chín phần mười là hung.

Dòng dõi Chu gia, căn bản không cần dựa vào những chuyện nhỏ này, nên dứt khoát không nhận.

Lời này vừa dứt, không khí chính đường vốn đã trì trệ, giờ càng nặng nề hơn.

Chu lão đại nói đơn giản, vậy có nghĩa là khả năng Chu lão nhị kiểm tra sai là rất nhỏ. Cũng có nghĩa Canh Tống Thăng vốn có thể trúng cử.

Thế nhưng lại cứ xảy ra chuyện gian lận.

Yến Tam Hợp sợ hãi nhìn về phía Chu Vị Cẩn: "Nói đi, ngươi lại âm thầm phát hiện ra cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận