Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 558: Vào núi

Trên không trung bắt đầu nổi tuyết lớn đầy trời.

Tuyết càng rơi càng lớn, căn bản không thấy rõ con đường phía trước, đưa mắt nhìn qua thì thấy một vùng trắng xóa.

Người dẫn đường là một hậu sinh trẻ tuổi, nhũ danh Lư Đản, da vừa đen vừa rắn chắc, trên đầu đội một cái mũ da dê, lộ ra một đôi mắt lé.

Hắn vừa đỡ thân xe, vừa nói chuyện với quý nhân trong xe.

"Mùa này gần như không có người vào núi, trong núi lạnh lắm, người bình thường chịu không nổi, đến sang năm xuân về hoa nở thì người mới nhiều. Quý nhân, các ngươi vào núi làm gì thế? Thắp hương ư? Hay là trở về đi, trời lạnh vậy chắc Bồ Tát cũng về trời rồi."

Yến Tam Hợp: "Trụ trì Núi Ngũ Đài tên gì?"

  Lư Đản ngẩn ra, lập tức cười hề hề.

"Quý nhân vừa nhìn là biết lần đầu tiên tới nơi này của chúng ta, chúng ta nơi này phải có hơn một trăm cái chùa miếu lớn nhỏ đó!"

"Hơn một trăm?" Yến Tam Hợp giương mắt nhìn người trước mặt.

Xuất phát lần nữa, Yến Tam Hợp để cho Chu nhị gia và Chu Vị Hi ngồi cùng một chiếc, thuận tiện cho nàng và Bùi Tiếu thương lượng một ít chuyện.

Bùi Tiếu học theo dáng vẻ của Lý Bất Ngôn, nhún vai: "Ngươi cũng đâu hỏi!"

Nói xong, hắn lấy mấy tờ giấy trong túi áo quần ra: "Danh sách chùa miếu và hòa thượng đều ở trên đó."

Yến Tam Hợp cầm lấy xem, thấy tờ giấy viết đầy, tìm mãi cũng không tìm được tên Canh Tống Thăng.

Nàng lại nhìn Bùi Tiếu.

Không có trong danh sách, vậy thì là dã hòa thượng nửa đường xuất gia.


Bùi Tiếu bất đắc dĩ: "Ai bảo trời cao hoàng đế xa chứ, luôn có chỗ không quản tới được."

Ngươi còn mặt mũi bất đắc dĩ?

Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: "Lư Đản, hơn một trăm chùa miếu nối liền nhau không?"

"Sao có thể như vậy chứ!" Lư Đản cười hề hề: "Dưới chân núi có, đỉnh núi có, giữa sườn núi cũng có, chùa miếu xa nhất thì từ nhà chúng ta xuất phát phải đi hai ngày hai đêm."

Đến đây, Yến Tam Hợp mới hiểu được, vì sao Chu Viễn Chiêu lại đo đường quẻ hung... nơi này quá lớn, chùa miếu quá nhiều, rất khó tìm."

"Chùa nào nổi tiếng nhất?"

"Nhiều lắm, chùa Văn Thù, chùa Ngũ gia, đỉnh Bồ Tát, chùa Nam Sơn, chùa Vạn Phật, chùa Bích Sơn..."

Yến Tam Hợp càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.

Canh Tống Thăng sẽ xuất gia ở chùa nào?

Lý Bất Ngôn huých tay Bùi Tiếu: "Bùi đại nhân, quyết định đi!"

"Đơn giản." Bùi Tiếu tự tin.

"Tùy tiện tìm một chùa miếu, đưa lệnh bài của ta ra trước mặt trụ trì, bảo đảm hắn ra sức giúp chúng ta tìm, chúng ta chỉ cần ăn cơm, rửa mặt, ngủ ngon một giấc."

...

Một canh giờ sau.

Trụ trì chùa Văn Thù Thích Nhiên dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn tiểu Bùi gia.

"Bùi đại nhân, lão nạp ở trong chùa hơn nửa đời người, chưa bao giờ nghe đến cái tên Canh Tống Thăng này, đại nhân có Phật hiệu của hắn không?"

Tiểu Bùi gia lắc đầu.

Thoải mái: "Có bức họa nào của hắn không?"


Tiểu Bùi gia còn muốn tiếp tục lắc đầu, Yến Tam Hợp cao giọng: "Có, lấy giấy bút ra."

Đúng rồi!

Tiểu Bùi gia vỗ tay một cái, bà đồng có thể vẽ, còn vẽ rất sống động.

Giấy bút chuẩn bị rất nhanh, Yến Tam Hợp nhìn hai huynh muội Chu gia: "Hai người các ngươi đã gặp hắn, lại đây miêu tả tỉ mỉ một chút nào."

Qua một lúc, một bức họa Canh Tống Thăng đã hiện lên trên giấy.

Yến Tam Hợp đặt bút xuống, hỏi Chu Viễn Chiêu: "Giống mấy phần?"

Chu Viễn Chiêu giật mình nhìn Yến Tam Hợp, vội nói: "Bảy tám phần."

Dung mạo người yêu ngày xưa xuất hiện trước mắt, Chu Vị Hi cố gắng ổn định cảm xúc: "Có tám phần."

  Bùi Tiếu cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, đưa tới trước mặt Thích Nhiên.

Trụ trì Thích Nhiên cầm bức họa nhìn đi nhìn lại, một lúc lâu, hơi khó xử: "Như vậy đi, ta gọi tất cả hòa thượng trong chùa tới, bảo bọn họ tới nhận thử."

Bùi Tiếu: "Mau đi đi."

Văn Thù Tự tổng cộng có mười tám hòa thượng, nhận hết một vòng, đều nói chưa từng gặp người này.

Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu, Bùi Tiếu lập tức hiểu ý: "Ta sai người vẽ thêm mấy tấm, ngươi lập tức phái người đi đến chùa miếu lân cận hỏi thử."

Thích Nhiên tiến lên một bước: "Bùi đại nhân, mạo muội hỏi một chút, vị Canh Tống Thăng này..."

"Quý nhân trong kinh đang tìm hắn, nếu không chúng ta cũng không cần chạy đến đây lúc trời lạnh như vậy."

Bùi đại nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, bày dáng quan viên ra: "Còn lại, ngươi không cần biết."

Thích Nhiên cười hùa: "Vâng, vâng!"


Yến Tam Hợp vẽ tổng cộng mười bảy bức tranh, ngoại trừ trụ trì, thì các hòa thượng còn lại đều bị phái đi.

Sáu người vừa vây quanh lò sưởi sưởi, dùng chút đồ ăn nóng, vừa chờ đợi tin tức.

Đinh Nhất và Hoàng Kỳ đi một đường, thật sự quá mệt mỏi, ghép mấy cái bồ đoàn bên lò sưởi, ngã đầu ra ngủ.

Bọn họ vừa ngủ, tất cả mọi người cũng đều cảm thấy buồn ngủ.

Lý Bất Ngôn và Chu Viễn Chiêu lấy hết bồ đoàn còn lại, lại bảo Thích Nhiên ôm thêm chút chăn đệm, nằm đất nghỉ ngơi.

Tiểu Bùi gia ngủ không được.

Thật trùng hợp, bên cạnh hắn có một Lý Bất Ngôn đang nằm, mắt vừa mở là có thể nhìn thấy mặt người này.

Mắt, không đủ lớn;

Mũi, không đủ thẳng.

Miệng, không đầy đặn.

Nhưng kỳ quái, mấy thứ này ghép lại với nhau nhìn rất đẹp.

Nhìn mãi mới phát hiện không đúng, vừa ngẩng đầu, phát hiện Lư Đản ở trong góc, đang mở to hai lé nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn cái gì?

Tiểu Bùi gia chột dạ, vội nhắm mắt lại.

Sao hắn cũng ngủ rồi?

Lư Đản muốn nói lại thôi, trong lòng nghĩ đám quý nhân này quên rồi sao, sao không đứa bạc cho hắn?

Đưa bạc cho ta chứ!

Vừa tỉnh dậy, sắc trời đã tối đen, gió tuyết bên ngoài càng lớn.

Lúc này, đám hòa thượng cuối cùng cũng ướt đẫm trở về, lắc đầu với trụ trì.

Tim Yến Tam Hợp run lên, vừa ngẩng đầu phát hiện hai hàng lông mày Bùi Tiếu đã nhíu lại.

Dưới núi không có, thì phải lên núi.


Bùi Tiếu đi tới trước mặt Thích Nhiên, vươn tay ôm lấy vai y: "Con đường lên núi này..."

Thân thể Thích Nhiên run lên: "Bùi đại nhân, tuyệt đối không thể, đừng nói lúc này tuyết lớn, cho dù không có tuyết rơi, đường núi này mùa đông cũng bị phong tỏa."

Bùi Tiếu hỏi: "Vì sao?"

Thích Nhiên thở dài: "Bùi đại nhân đi theo ta."

Hắn vừa nói như thế, mấy người Lý Bất Ngôn trước lò lửa cũng đồng loạt đứng dậy, theo trụ trì đi ra cửa chùa.

Vừa mở cửa chùa, gió tuyết đã phả vào mặt.

Thích Nhiên đi tới một chỗ trống trải, chỉ vào dãy núi mơ hồ phía xa.

"Cái gọi là Ngũ Đài, là vì có năm ngọn núi, năm đỉnh đài, Đông Đài Vọng Hải Phong, Nam Đài Cẩm Tú Phong, Trung Đài Thúy Nham Phong, Tây Đài Qua Nguyệt Phong, Bắc Đài Diệp Đấu Phong."

"Trên núi tuyết đọng nhiều năm, dù là mùa hè nóng nhất, còn có tuyết đọng không tan hết, nhiệt độ thấp hơn dưới núi nhiều, người bình thường đi lên căn bản chịu không nổi."

Yến Tam Hợp: "Nhiệt độ thấp như vậy, trên núi có tăng nhân không?"

Thích Nhiên: "Có!"

Yến Tam Hợp: "Bọn họ làm sao lên được núi?"

"Mùa đông tới, tuyết lớn phủ kín núi, bọn họ không đi lại, chỉ ở trong chùa, đồ ăn đồ dùng đều chuẩn bị sẵn từ mùa hè."

Thích Nhiên: "Cô nương à, không giấu gì ngươi, tăng nhân ở đây cũng chia ra đủ loại, giống như ta như vậy..." Hắn nhìn cái bụng nhô ra của mình, mặt mày hổ thẹn: "Nói trắng ra cũng là Hoa hòa thượng. Giữa sườn núi mới thật sự là Lục Căn Thanh tịnh."

Yến Tam Hợp: "Đỉnh núi thì sao?"

Thoải mái: "Có thể tĩnh tâm thiền tu trên đỉnh núi, thì đều là cao tăng đắc đạo, tương lai có thể tọa hóa thăng thiên."

Canh Tống Thăng là loại nào?

Là hoa hòa thượng rải rác trong các chùa miếu gần xa?

Hay là lục căn Thanh tịnh giữa sườn núi?

Hay là cao tăng đắc đạo trên đỉnh núi?

Vì sao chỉ một tên Cẩm Y Vệ ngẫu nhiên đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy hắn, mà hòa thượng ở đây quanh năm lại không biết hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận