Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 581: Đao pháp
"Con trai, đao pháp Trịnh gia chỉ có một bí quyết."
"Là gì à?"
"Nhanh!"
"Nhanh?"
"Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được, đao Trịnh gia luôn nhanh hơn người khác gấp trăm ngàn lần."
"Cha, nhanh thì có gì tốt ạ?"
"Đao của người khác vừa chém tới, đao của ngươi có thể chém đầu hắn, đây là nhanh."
"Làm sao có thể chém nhanh được?"
"Mỗi ngày rút đao, không ngừng rút, không ngừng luyện, thì có thể nhanh!"
"Nhưng đao này quá nặng, con nhấc không nổi."
"Đây là công phu, công phu phải luyện tập, không có đường tắt, chỉ khi kiến thức cơ bản vững chắc, mới có thể nhanh."
Mấy năm ở viện Hải Đường, mỗi ngày hắn đều luyện kiến thức cơ bản đó.
Biến thành Tạ tam gia, hắn vẫn luyện kiến thức cơ bản.
Đều nói mười năm mài giũa vung một kiếm, hắn là mười năm vung một đao.
Trước khi đao này vung ra, hắn đã diễn luyện ngàn lần, vạn lần trong đầu...
Lúc Tạ Tri Phi cảm giác niềm vui dâng lên trong lòng thì hắn đã giết đến điên ngươi, giống như tu la dính máu bước từ địa ngục ra.
Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Lúc Trương Khuê và Chu Thanh chạy tới, đã thấy được cảnh tượng này.
Tướng quân và Tam gia lưng tựa lưng, một người cầm kiếm, một người cầm đao, hai người đều chảy máu, bị đám áo đen bao vây, liều chết liều mạng.
Hốc mắt Trương Khuê và Chu Thanh nóng lên, vọt vào trong vòng giết chóc.
Đám áo đen vừa thấy tình hình này, đã biết đại thế đã mất.
Tất cả mọi người đồng thời sử dụng một chiêu tuyệt sát, thừa dịp đối thủ còn chưa kịp phản ứng, dùng tốc độ cực nhanh ẩn vào trong bóng tối.
Bộ Lục giờ phút này đã chống đỡ không được, kiếm trong tay buông lỏng, ngửa mặt ngã xuống.
"Lão đại!"
"Bộ tướng quân!"
"Bộ tướng quân!"
Ba gương mặt xuất hiện trong tầm mắt, Bộ Lục chậm rãi dời mắt, nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Lần đầu tiên trong đời hắn ra chiến trường, trong lòng nghĩ phải giữ lại cái mạng nhỏ, vì thế đã dùng chút đầu óc lệch lạc, chui vào trong đống người chết.
Trận chiến kia đánh rất thảm thiết, cuối cùng Trịnh tướng quân cầm đao lên chém địch.
Từ một khe hở, hắn nhìn thấy Trịnh tướng quân giơ tay chém giết từng kẻ địch.
Thời điểm quan trọng nhất, Trịnh tướng quân vung đại đao, sử dụng một chiêu tuyệt sát.
Hắn thậm chí còn không thấy rõ đao này vung thế nào, chỉ thấy tướng quân vung đao lên, đầu kẻ địch đã lăn tới trước mặt hắn.
Đao pháp Trịnh gia cực kỳ đơn giản, chỉ có mười hai chiêu.
Mười chiêu đầu tiên lão tướng quân không hề giấu diếm, mỗi chàng trai của quân Trịnh gia đều biết.
Hai chiêu cuối cùng, lão tướng quân cất dưới đáy hòm, chỉ truyền cho người Trịnh gia.
Một đao đó, lão tướng quân đã xuất ra bản lĩnh dưới đáy hòm.
Hôm nay tên tên nhóc Tạ Tri Phi này cũng vung đao lên, đâu rơi xuống đất.
Giống nhau như đúc!
Nhưng người Trịnh gia đều chết sạch rồi, đến con chó cũng không còn.
Viện Hải Đường quả thực có một Trịnh Hoài Tả.
Trịnh Hoài Tả quả thực không ra khỏi cửa viện.
Mỗi ngày leo lên đầu tường dùng đá ném Tạ Tri Phi, chẳng lẽ còn mỗi ngày dạy hắn một chiêu đao pháp sao?
Hắn nói dối!
Sao hắn lại nói dối?
Hắn là ai?
Sự bi thương ập vào người, Bộ Lục lại chống đỡ không được, ngất đi.
"Lão đại, lão đại!"
"Đừng la nữa, Trịnh tướng quân chỉ mất máu quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh thôi."
Tầm mắt Tạ Tri Phi cũng càng ngày càng mơ hồ, gần như đang cố gắng chống đỡ.
"Trương Khuê, bây giờ có hai lựa chọn bày ra trước mặt ngươi, ngươi chọn một đi."
Trương Khuê: "Hả?"
Tạ Tri Phi: "Một là theo ta hồi kinh, tìm thái y tốt nhất chữa bệnh cho lão đại nhà ngươi; hai là, ngươi dẫn hắn về trong quân, tìm quân y."
"Vậy còn phải chọn sao?"
"Quân y nào tốt bằng thái y!" Trương Khuê cắn răng một cái: "Hồi kinh."
Tạ Tri Phi nắm lấy cánh tay Chu Thanh, dùng chút tỉnh táo cuối cùng dặn dò: "Đi, đến biệt viện, mời hai cha con Bùi gia tới."
"Tam gia, Tam gia?"
......
"Thùng cơm!"
Hán vương tát một cái, đám ám vệ vội vàng quỳ xuống.
Kẻ cầm đầu to gan nói: "Vương gia, tên Tạ Tri Phi kia căn bản không phải là công phu mèo ba chân, hắn dùng một đao đã đánh rớt đầu một huynh đệ chúng ta."
Hán vương chấn động.
Ám vệ của phủ Hán vương đều là mầm non tốt hắn tự tay lựa chọn từ trong quân ngũ, lại rèn luyện thêm mười năm tám năm, mới có thể xuất sư."
Tạ Tri Phi chỉ là một con quỷ đoản mệnh... Hán vương quay đầu nhìn Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu nghiêm mặt nói: "Một Tạ Tri Phi nho nhỏ lại giấu sâu như vậy, những người khác thì sao? Vương gia à, chúng ta vẫn quá khinh địch rồi."
Trong nháy mắt, Hán vương chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trách không được tên què kia không tranh không đoạt, ra vẻ mặc cho số phận, thì ra công phu đều dùng ở chỗ tối!
Khốn kiếp!
"Bá Nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Vương gia bình tĩnh." Đổng Tiếu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Trước tiên phải chùi sạch cái mông này đã, đừng để người ta nghi ngờ, sau đó mới tính toán tiếp."
Hán vương nhìn người trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lau sạch chưa?"
Hồi bẩm vương gia, trước khi hành động đều làm theo quy củ cũ, đảm bảo họ không thể tra ra điều gì từ cỗ thi thể kia.
"Đi xuống đi!"
"Vâng!"
Đám người rời đi, Hán vương có hơi lo lắng nói: "Bá Nhân, bọn họ có báo chuyện này đến chỗ bệ hạ không?"
"Báo cũng chẳng sao, một Tạ Tam, một Bộ Lục, sát thủ nhắm đến ai?" Đổng Tiếu cười gằn một tiếng: "Nhắm vào Tạ Tam, Vương gia là trưởng bối, Tạ Tam là vãn bối, đại bác bắn không tới. Nhắm vào Bộ Lục, Vương gia và Bộ Lục trước giờ nước sông không phạm nước giếng."
"Ngươi nói đúng."
"Theo ta thấy, làm ầm ĩ càng tốt."
"Vì sao?"
"Cho dù có thể chữa khỏi, thì có thể ta chiến trường hay không, cho dù còn có thể ra chiến trường, bệ hạ còn phái hắn lên xung phong hay không?"
Đổng Tiếu chuyển đề tài: "Nếu như không thể, thì Bộ gia quân sẽ đi về đâu?"
"Hay quá!"
Hán vương giật mình.
......
Ngày hôm sau.
Buổi trưa.
Tạ Tri Phi mở to mắt.
Chu Thanh trông coi một bên nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến lại gần: "Gia tỉnh rồi?"
Tạ Tri Phi chỉ vào cổ họng.
Chu Thanh vội vàng đưa trà ấm chuẩn bị bên cạnh qua.
Uống xong một chung trà, Tạ Tri Phi vén chăn lên nhìn mình, tức giận đến không nói nên lời.
"Trên người gia tổng cộng có bảy vết thương, vết kiếm trên đùi vô cùng nguy hiểm, Bùi thái y nói lệch nửa tấc, sẽ tổn thương gân mạch."
"Bộ Lục thì sao?" Tạ Tri Phi mệt mỏi: "Hắn sao rồi?"
Chu Thanh: "Vết thương nặng hơn gia, vết thương ở bụng dưới mất hơn nửa ngày của Bùi thái y, kiếm trên vai phải đâm cũng sâu."
Tạ Tri Phi: "Mau, đỡ ta qua đó xem."
"Gia, Bộ tướng quân đã về quân doanh rồi."
"Cái gì?" Tạ Tri Phi chấn động.
Bị thương nặng như vậy, hắn đi rồi?
"Trước khi đi, Tướng quân có lời để lại cho gia."
"Nói đi!"
"Bộ tướng quân nói, việc này mong gia không nên duỗi tay vào, hắn sẽ tự điều tra rõ ràng những gã áo đen kia là ai?"
"Ý là..." Tạ Tri Phi thở hổn hển mấy hơi: "Những người áo đen kia là nhắm vào hắn?"
Chu Thanh: "Bộ tướng quân không nói."
Tạ Tri Phi: "Vậy nguyên nhân không cho ta duỗi tay vào, hắn có nói không?"
"Có nói!" Chu Thanh nhìn sắc mặt gia: "Hắn nói, hắn còn muốn đi theo bệ hạ đánh trận vài năm."