Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 611: Lựa chọn
"Minh Đình, chuyện này dù sao cũng là ta không đúng, ngươi muốn đánh muốn mắng thì cứ nhằm vào ta, đừng quấy rầy nàng."
"Hừ!"
Tiểu Bùi gia trợn mắt: "Coi ta là cái loại đàn bà ngoa ngoắt không hiểu chuyện đến thế sao?"
"Người là huynh đệ tốt của ta, tám trăm năm cũng khó gặp được."
Tạ Tri Phi không thể cử động chân nhưng đôi tay lại linh hoạt, đưa ra sau gáy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.
"Kiếp trước Tạ Ngũ thập ta tích đức nên kiếp này mới có được ngươi, thật sự là như vậy, cái mạng này quá tốt đi."
Cút, cút cút!
Tiểu Bùi gia tức nghẹn trong lồng ngực, nhưng sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.
"Sau này nếu ta có chuyện gì sẽ kể hết cho ngươi nghe, nhất định không giấu giếm."
Tạ Tri Phi cau mày: "Còn nữa, nhất định không trọng sắc khinh bạn, nàng số một, ngươi số hai."
"Cái này mà gọi là không trọng sắc khinh bạn hả?"
"Người ta là bà đồng, ta không có gan xếp ngươi đứng thứ nhất."
Vẻ mặt Tạ Tri Phi có chút tủi thân: "Ngươi nói có phải là chân tình không?"
Còn tức giận gì nữa?
Còn oán hận gì nữa?
Tiểu Bùi gia mong muốn chính là thái độ nhận sai của hắn, thái độ một khi tốt thì mười vạn sợi lông dựng ngược đều thuận theo một chiều.
"Được rồi, thu lại cái bộ mặt khốn kiếp đó của ngươi lại đi."
Tiểu Bùi gia rất rộng lượng: "Nói đi, bảo gia đi cùng ngươi có việc gì?"
Nói đến việc chính, Tạ Tri Phi lập tức thu tay lại, nghiêm túc nói: "Hoài Nhân mỗi ngày đều hỏi chuyện tâm ma của Chu gia, tiếp theo phải làm như thế nào, chúng ta phải bàn bạc cẩn thận."
Tâm ma của Chu Toàn Cửu nếu có liên quan đến Khâm Thiên giám, vậy thì sẽ là chuyện cực lớn.
Có cần nói cho Hoài Nhân biết hay không?
Nói thế nào?
Còn nữa.
Kế hoạch dài hơi vẫn phải thảo luận.
Bước tiếp theo làm thế nào?
Đi đâu?
Phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Bùi Tiếu cảm thấy thật xui xẻo, thầm nghĩ tiểu gia ta bây giờ nhảy ra khỏi xe liệu có còn kịp hay không?
Đúng lúc này, xe đột nhiên dừng lại.
"Tam gia, là xe ngựa của đại gia."
Tạ Tri Phi vừa nghe thấy là đại ca nhà mình, đầu còn phình to hơn cả tiểu Bùi gia, làm sao lại đến nhanh thế?
Hắn liếc nhanh tiểu Bùi gia một cái.
"Chân cẳng ta không tiện, ngươi đi qua chào ca ta đi."
"Không!"
Tiểu Bùi gia lắc đầu nói: "Ca ngươi là người ta sợ gặp nhất lúc này."
Tạ Tri Phi tức gần chết, ánh mắt như dao ném qua, rèm xe đã được vén lên, Tạ Nhi Lập một thân quan phục đứng ở ngoài xe, sắc mặt trầm xuống.
Tạ Tri Phi vội vàng vẫy tay.
"Ca, đừng đứng ngây ra nữa, mau lên xe đi, sự việc đã rõ ràng một nửa rồi. Minh Đình, ngươi kể cho đại ca nghe đi!"
Vẫn còn xếp ta đứng thứ hai hả?
Tên chó đó vừa quay người đã bán đứng ta ngay được.
Bùi Tiếu cắn răng, duỗi tay ra kéo Tạ Nhi Lập.
Tạ Nhi Lập ngồi gần xe ngựa, vẫy tay với Bùi Tiếu: "Nói cho ta nghe chân đệ bị làm sao vậy?"
Nhìn thấy hắn được cõng vào Chu phủ, ban đầu còn tưởng thân thể hắn chịu không nổi, nhìn kỹ thì ra là chân bị thương.
Tạ Tri Phi tươi cười nói: "Lúc truy bắt mấy tên cướp bị đâm một đao."
"Chu Thanh đâu?"
"Hắn bị trúng kế điệu hổ ly sơn."
"Thật không?"
Nói dối cũng phải coi là thật!
Tạ Tri Phi "ừ" một tiếng: "Người đã đưa tới chỗ Cẩm Y Vệ rồi, đại ca không tin thì đi hỏi người quen chỗ Cẩm Y Vệ hỏi xem."
"Lão tam, kẻ cướp trốn thoát còn có thể bắt lại được, nhưng mạng của ngươi chỉ có một mà thôi."
Vẻ mặt Tạ Nhi Lập nghiêm túc: "Cẩn thận một chút cho ta."
"Ta đã nhắc nhở hắn rồi, tên nhóc này cứ gặp chuyện gì là liều mạng."
Bùi Tiếu cười đến nghiến răng nghiến lợi: "Đại ca, ngươi mắng hắn nhiều vào cho hắn tỉnh ngộ ra, nhanh lên!"
Tạ Nhi Lập quay đi: "Nói chuyện Chu gia đi."
"..."
Bùi Tiếu nhìn thấy tia lạnh lùng trong mắt Tạ Nhi Lập, hết cách rồi, đành phải kể lại toàn bộ câu chuyện.
Tạ Nhi Lập nghe xong, trên mặt không có biểu hiện gì.
Bùi Tiếu nhướng mày nhìn Tạ Tri Phi: gì vậy?
Tạ Tri Phi chớp mắt: ta không biết.
Bùi Tiếu: Hắn không vui không giận, thật đáng sợ!
Tạ Tri Phi: ai bảo không phải?
Bùi Tiếu: hay là...ngươi khuyên nhủ?
Tạ Tri Phi: ngươi khuyên!
Đồ chó má!
Bùi Tiếu ho khan một tiếng: "Đại ca, chuyện này..."
"Chuyện tâm ma của ông ấy tuyệt đối không phải chuyện nhỏ."
Sắc mặt Tạ Nhi Lập nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
"Hai ngươi nói với Yến cô nương một tiếng, nhất định phải cẩn thận, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Tạ Tri Phi: "..."
Bùi Tiếu: "..."
......
"Phu nhân tỉnh rồi!"
"Phu nhân tỉnh rồi!"
Tiếng kêu từ sương phòng truyền ra khiến mọi người đứng bên ngoài đều rùng mình.
Không ai dám cử động, mọi người đều nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp hít một hơi thật sâu, vừa định bước vào, đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói của Mao thị...
"Đau, đau quá...ai da, ta đau quá..."
m thanh phát ra từ cổ họng, không cao không thấp, nhưng lại giống như một ngọn roi, đánh mạnh vào người mỗi đứa con Chu gia.
Tam tiểu thư ôm mặt khóc thảm thiết.
"Lão tổng quản."
Yến Tam Hợp: "Phải có thuốc giảm đau."
Lão tổng quản: "Có, có, lúc nào cũng đun trên bếp."
"Mang đến đây cho ta."
Thuốc nhanh chóng được bưng lên, Yến Tam Hợp cầm bát đi vào trong sương phòng.
Trong phòng, rèm che kín, ba lò than đang cháy rực.
Trên giường, Mao thị cuộn tròn trong chăn, gầy đến nỗi chỉ còn trơ xương, hốc mắt trũng sâu, lộ ra tình cảnh sắp chết.
Yến Tam Hợp: "Mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí, trong phòng thắp thêm đèn."
Hai nha hoàn nhanh chóng một mở cửa sổ, một đi lấy đèn.
"Ra ngoài đi, đóng cửa lại."
"Vâng!"
Yến Tam Hợp ngồi xuống cạnh giường, đặt bát thuốc xuống, kéo lại chăn.
"Phu nhân, là ta, Tam Hợp."
Mao thị gắng sức mở mắt.
Lần đầu không mở được, đến lần thứ hai mới dần dần hé ra.
Là nàng.
"Cuối cùng ngươi cũng tới."
Ta đợi rất lâu rồi.
"Ta vừa xong chuyện."
Yến Tam Hợp nhìn bà: "Ta tới bón thuốc cho bà, tiện thể nói chuyện cùng bà."
Mao thị nghe xong, rút tay ra khỏi chăn, đưa tay chỉnh lại đầu tóc, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Bộ dáng ta thế này khiến cho cô nương chê cười rồi."
"Vẫn đẹp như lần đầu ta nhìn thấy bà, nào, há miệng ra."
Mao thị nghe lời há miệng, một thìa thuốc đút vào miệng, chảy mất một nửa ra ngoài.
Yến Tam Hợp rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho bà: "Phu nhân, tên đầy đủ của bà là gì?"
"Mao Tuệ Bảo." Giọng của bà gần như không nghe được.
"Tuệ Bảo?"
Yến Tam Hợp cười: "Như trân như bảo, là một cái tên thật hay."
Mắt Mao thị có chút cong lên: "Nương ta cũng nói như vậy."
"Tuệ Bảo, ta có một câu chuyện xưa, người có muốn nghe chút không." Yến Tam Hợp chậm rãi đút thêm một thìa canh.
Mao thị nhìn Yến Tam Hợp, nhắm mắt lại.
"Ngày xưa có một cô nương tên là a Sinh, cô ấy không có ký ức, sống cùng tổ phụ ở một nơi non xanh nước biếc, một cuộc sống không tranh đoạt với đời."
Yến Tam Hợp: "Một hôm, a Sinh nằm mơ, trong mơ nàng thấy người nhà bị một đám hắc y nhân sát hại, chết rất thê thảm."
A Sinh tỉnh lại, cảm thấy giấc mộng rất chân thực, dường như chính nàng trải qua vậy.
Thế là nàng hỏi tổ phụ: tổ phụ, người khác đều có cha nương, con chỉ có người, cha con, nương con họ đâu rồi?
Sắc mặt tổ phụ thay đổi vài lần mới trả lời: a Sinh à, cha nương của con đều đã mất trong trận ôn dịch rồi.
A Sinh tin lời, nhanh chóng bỏ qua giấc mơ đó. Nhưng nàng không biết rằng, đêm đó tổ phụ nàng nằm trên giường, khóc thầm đến tận nửa đêm."
Mao thị chăm chú lắng nghe: "Cha nương của a Sinh chắc chắn không phải chết vì ôn dịch."
"Chính xác không phải."
Yến Tam Hợp nhìn bà.
"Tuệ Bảo, nếu bà là tổ phụ có nói sự thật cho a Sinh biết không? Hay để nàng vui vẻ sống tiếp?"