Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 640: Dung Dữ
Là những thứ gì vậy?
Một bó sách lớn;
Mấy cái quạt;
Mấy thanh kiếm;
Còn có một ít ngọc bội và nghiên mực, một ít vàng bạc châu báu.
Mấy thứ này đều là bảo bối của Ngôn Đình, ngọc bội và nghiên mực là tiên thái tử thưởng cho Ngôn Đình.
Đường Kiến Khê cầm lấy một thanh kiếm, đặt ở trong tay nhìn: "Còn có thanh kiếm này, cũng là hắn tặng."
"Mấy đồ này sao lại ở chỗ ngươi?" Yến Tam Hợp hỏi.
"Nửa năm sau khi binh biến, có người đưa những thứ này lên núi." Đường Kiến Khê hít một hơi thật sâu: "Người nọ còn mang cho ta một câu."
"Câu gì?"
"Để lại chút kỷ niệm?"
Để lại chút kỷ niệm?
Yến Tam Hợp thầm cân nhắc bốn chữ này, nói: "Chứng tỏ hắn biết mình đi vào một đường cùng."
"Là bị buộc phải đi vào đường cùng."
Đường Kiến Khê lấy ra một chiếc chiếu trúc, trải trên mặt đất: "Chỗ đơn sơ, ngồi trên mặt đất đi."
Yến Tam Hợp khoanh chân ngồi xuống: "Ngươi vừa mới nói bị ép buộc, có thể thấy được trong lòng ngươi hiểu rất rõ vụ án vu chú là có người cố ý."
Đường Kiến Khê: "Nếu ta nói, hắn không phải người như vậy, cô nương có tin hay không."
"Tin!"
Đôi mắt Đường Kiến Khê sáng rực như lửa: "Hắn thật sự không phải... Tiên thái tử họ Triệu tên Lâm, tự Dung Dữ."
Dung Dữ là tự tiên sinh ban cho, hình dung bộ dáng nhàn nhã tự đắc, ý nghĩa sâu sắc hơn là, tiên sinh nói thân là thái tử, vừa phải biết dùng người, vừa phải khoan dung.
Hắn lần đầu tiên và tiên thái tử gặp mặt, là tại lễ đại thọ bốn mươi tám tuổi của tiên sinh.
Trước đó, hắn thi thoảng có nghe đến hắn từ chỗ tiên sinh.
Lần đầu gặp mặt, trên đài trình diễn vở Trường Sinh Điện, dưới đài mạch nước ngầm giữa tiên thái tử và tiểu sư muội bắt đầu khởi động, một người uyển chuyển bày tỏ tình yêu, một người uyển chuyển từ chối.
Hắn ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Vào đêm, vở kịch kết thúc, bữa tiệc bắt đầu.
Thân phận Thái tử quý trọng, tiên sinh mời hắn vào thư phòng, lệnh cho hắn và Chử Ngôn Đình tiếp khách.
"Đây là lần đầu tiên trong đời, ta được ngồi cùng bàn với quý nhân, ngoài cửa tiếng người nói ồn ào, trong cửa yên tĩnh, hắn ngồi ngay ngắn ở đó, ăn mặc như thư sinh bình thường, rũ mắt, dường như hơi rầu rĩ không vui."
Đường Kiến Khê: "Ta và Chử Ngôn Đình lúng túng không biết phải làm thế nào, nhưng tiên sinh lại bị chuyện bên ngoài trì hoãn, mãi không thấy đến."
Thái tử đói bụng, tự rót cho mình chén rượu, rồi bắt đầu ăn.
Ăn vài miếng, hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: "Các ngươi là tính vẫn cứ như nhìn ta mãi thế sao?"
Chử Ngôn Đình: "Điện hạ..."
"Gọi một tiếng sư huynh đi." Hắn đặt đũa xuống: "Nơi này không có người ngoài, mọi người cứ thả lỏng một chút, ta cũng thả lỏng một chút."
Chử Ngôn Đình nói: "Sư huynh, ta rót rượu cho huynh."
"Để cho hắn rót." Hắn nhìn Đường Kiến Khê: "Theo quy củ sư môn trước kia, người nhập môn cuối cùng còn phải trải giường gấp chăn cho chúng ta nữa kìa."
Đường Kiến Khê gan lớn, tính tình kiêu ngạo, hừ hừ nói: "Con còn chưa trải giường gấp chăn cho sư phụ nữa là."
Ý ở ngoài lời, hai sư huynh các ngươi là cái thá gì?
Nói xong, Đường Kiến Khê thấy Chử Ngôn Đình biến sắc, lúc này mới ý thức được lời mình nói không có đầu óc thế nào.
Nào biết, hắn không hề tức giận, giơ tay cầm lấy bầu rượu, rót cho Đường Kiến Khê, Chử Ngôn Đình nửa chung rượu.
"Sư môn chúng ta còn có một quy củ, làm sư huynh lần đầu tiên gặp sư đệ, phải rót rượu cho các sư đệ."
Đường Kiến Khê vừa nghe, coi là thật, vội vàng uống cạn chung rượu, đưa chung rượu về phía trước: "Là chỉ rót một lần, hay là có thể rót rất nhiều lần?"
Hắn chợt bật cười, hỏi Chử Ngôn Đình: "Tên nhóc này vào sư môn bằng cách nào thế?"
Chử Ngôn Đình nói: "Sư huynh, con người Kiến Khê gì cũng tốt, chỉ là không hiểu chuyện, nói chuyện làm việc đều giống như trẻ con, ngươi đừng chấp nhặt với hắn."
"Tự tại thì không trưởng thành, Trường thành thì không tự tại."
Hắn nâng tay rót cho Đường Kiến Khê một ly, hơi trầm mặc: "Tiểu sư đệ, ngươi trưởng thành chậm chút nhé."
Đường Kiến Khê lập tức cứng đờ.
Đường Kiến Khê lập tức cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn nghịch ngợm gây sự, làm đủ chuyện không đàng hoàng, cha mẹ đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, hết cách, bèn chọc đầu hắn mắng:
"Khi nào con mới có thể trưởng thành hả?"
Có đôi khi hắn chọc Chử Ngôn Đình nóng nảy, Chử Ngôn Đình còn giậm chân nói: Tên nhóc ngươi khi nào mới chịu hiểu chuyện hả?"
Hắn lại kêu mình từ từ trưởng thành?
Đường Kiến Khê nhìn Yến Tam Hợp, thở dài: "Trước đó ta có nói với ngươi, tiên sinh giới thiệu chúng ta cho hắn, một là suy nghĩ cho tiền đồ của chúng ta, hai là muốn bên cạnh hắn có thêm vài trợ thủ đắc lực."
Hắn lại nói như vậy......
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Có thể thấy được người này lúc nhỏ sống không tệ, hắn có hơi hoài niệm, đây là điểm thứ nhất; thứ hai, hắn thân là thái tử, cảm xúc để lộ ra ngoài quá, cũng có thể là bởi vì hắn coi các ngươi là người một nhà."
Đường Kiến Khê cho dù đã thấy qua bản lĩnh của Yến Tam Hợp, nhưng vẫn bị mấy câu này của nàng làm cho kinh ngạc.
Phân tích không sai chút nào. Truyện Dị Giới
Nhưng lúc ấy hắn không suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy vị thái tử đại sư huynh quý nhân này rất hiểu ý người."
Lại nghĩ đến chuyện trước sân khấu, sau khi hắn bị tiểu sư muội khéo léo từ chối, chỉ cười cười, không bày ra dáng vẻ thái tử, thậm chí còn đưa cho tiểu sư muội bậc thang để xuống...
Đường Kiến Khê bỗng nhiên cảm thấy Thái tử rất thân thiết.
Đúng lúc đó, tiên sinh bước vào.
Hắn và Chử Ngôn Đình đứng dậy nghênh đón.
Thái tử đứng lên theo, đỡ tiên sinh ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống.
Tiên sinh cười cười, nói: "Quân thần như ta với ngươi, cần gì phải như thế?"
Thái tử lắc đầu: "Gia yến hôm nay, không có quân thần, chỉ có tiên sinh và học sinh, sư huynh và sư đệ."
Chử Ngôn Đình vừa nghe lời này, trong mắt đều là ánh sao.
Đường Kiến Khê thấy vậy, tự nhiên thấy mình bị phản bội quá, thầm nghĩ Đình sư huynh dễ dỗ quá, còn giống trẻ con hơn hắn.
Bốn thầy trò uống chút rượu, ăn chút đồ ăn.
Tiên sinh buông đũa tán gẫu với thái tử.
Lúc đó Thái tử, đã đứng rất vững ở trong triều, hắn là thân sinh của Hoàng hậu, lại là trưởng tử, từ sớm đã được lập làm Thái tử.
Bệ hạ cũng tín nhiệm hắn, rất nhiều việc trong triều đều giao cho hắn xử lý.
Tiên sinh bảo hắn ra ngoài nhiều một chút để nhìn xem, lắng nghe cuộc sống và lời nói của dân, không nên chỉ vây ở trong cung thành, chỉ xem tấu chương, chỉ nghe quan viên nịnh hót.
Tiên sinh còn dặn dò Thái tử, ở chung với bệ hạ, trước hết phải làm tròn hiếu đạo của con người, sau đó mới làm tròn bổn phận của thần tử.
"Lời này, tiên sinh của các ngươi dạy sai rồi." Yến Tam Hợp bỗng nhiên chen vào: "Bởi vì cái gọi là quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, đầu tiên bọn họ là quân thần, tiếp theo mới là phụ tử, lẫn lộn đầu đuôi."
Đường Kiến Khê nhìn Yến Tam Hợp, lại không biết phải nói gì cho phải.
Lúc ấy, hắn và Chử Ngôn Đình đều cảm thấy lời của tiên sinh nói quá đúng, thật không ngờ có câu châm ngôn, gia đình thiên tử không có cha con.
"Là ai chọn Đường Kỳ lệnh làm tiên sinh cho Thái tử?"
"Nghe nói là bệ hạ tự mình chọn cho Thái tử." Đường Kiến Khê: "Bệ hạ đọc sách không nhiều lắm, chỉ mong Thái tử có thể bác cổ thông kim, mà tiên sinh ta lại có một bụng thi thư, lúc này mới có đoạn tình thầy trò này."
Yến Tam Hợp: "Tính tình Thái tử thì sao, giống ai?"
Đường Kiến Khê: "Giống hoàng hậu nhiều hơn."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Xem ra, hoàng hậu là một người nhân từ."
"Hoàng hậu quả thật là một người nhân từ, nàng hình như cũng có ân tình với Chu gia chúng ta."
Chu Viễn Chiêu đột nhiên nói một câu, khiến Yến Tam Hợp không khỏi hỏi ngược lại.
"Ân tình gì?"