Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

  

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 645: Người quen

Yến Tam Hợp không hiểu sao lại nghĩ tới một câu Lục Thời từng nói...

Không phải hắn nhân từ nương tay, không phải hắn mưu lược không sâu, mà là dã tâm to lớn, thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán sâu sắc của đương kim bệ hạ, nhìn khắp thiên hạ, không ai có thể bằng.

Bởi vậy có thể thấy được, tiên đế và tiên thái tử bị ngăn cách giữa quân thần, ngăn cách giữa phụ tử, hẳn cũng nằm trong kế hoạch của hắn.

Bởi vậy có thể chứng minh, Lục Thời hao hết tâm huyết cả đời, cuối cùng cũng chỉ có thể bức hắn hạ tội kỷ chiếu, là hợp tình hợp lý đến mức nào.

Chuyện lại sáng tỏ hơn rất nhiều, Triệu vương là người giấu mưu tính sau lưng.

Nghiêm Như Hiền là chó hắn thả ra ngoài, con chó này tìm tới Thiên Thị, lấy được ngày sinh bát tự của tiên đế, rồi dùng vu chú.

Yến Tam Hợp: "Sau đó Triệu vương lợi dụng tai mắt hắn cài ở phủ thái tử, thực thi toàn bộ kế hoạch. Kết cục của Cố lão lục, Hạ tài nhân và Thẩm nữ y, ngươi có biết hay không?"

Chử Ngôn Đình đã nhắc tới trong thư tay, nàng tin Đường Kiến Khê hẳn sẽ để ý tới ba người này.

Đường Kiến Khê quả thực có âm thầm để ý.

Cố lão lục tố cáo có công, Cẩm Y vệ thưởng năm mươi lượng bạc, người này hôm nay cầm bạc thưởng, hôm sau đã bị người chặt đầu, ném vào hố phân, thi thể thì treo trên cây.

Yến Tam Hợp: "Ai làm?"


Đường Kiến Khê nghiến răng.

"Không phải chủ tử hắn làm, thì mấy con cá lọt lưới như ta làm, loại tiểu nhân hạ tiện này, giết một vạn lần cũng không đáng tiếc."

Yến Tam Hợp: "Hạ tài nhân thì sao?"

Đường Kiến Khê: "Hạ Tài Nhân chết trong tay Thái tử phi."

Lý Bất Ngôn chen vào: "Nếu thật sự là nàng, Thái tử phi cũng coi như giúp Thái tử báo thù, báo tốt lắm."

"Thẩm nữ y là người ta hoài nghi nhất." Đường Kiến Khê nhìn Lý Bất Ngôn một cái.

"Sau khi binh biến, những người còn lại liên quan đến Thái tử phi đều bị giam giữ, Thẩm nữ y cũng ở trong đó. Nửa năm sau, nàng đột nhiên được thả, sau đó không biết tung tích."

"Vì sao lại thả?" Yến Tam Hợp: "Sao lại không biết tung tích?"

Đường Kiến Khê lắc lắc: "Ta cách kinh thành xa, không nghe được tin tức bên trong, chỉ biết đại khái."

Yến Tam Hợp trực giác thấy chuyện không đúng lắm, vội hỏi: "Thẩm nữ y tên đầy đủ là gì? Người ở đâu? Phụ thân là ai, mẫu thân là ai?"

"Thẩm Đỗ Nhược, nhân sĩ kinh thành, phụ thân Thẩm Nguy, xuất thân thế y gia, mẫu thân Bộc thị. Thẩm Đỗ Nhược có bốn người ca ca, nàng là con gái út của Thẩm gia."

Yến Tam Hợp ngây ngẩn cả người.

Sao đi lòng vòng một hồi lại quay về gặp người quen thế.

Thẩm Nguy không phải là Thẩm lão thái y sao, lúc trước còn giúp nàng trị thương ở chân.

Thẩm lão thái y?" Chu Viễn Chiêu ở bên cạnh cũng chấn động: "Hắn có giúp nội tử thi Quỷ môn mười ba châm."


Đường Kiến Khê vừa nghe Chu Viễn Chiêu biết người nhà họ Thẩm, vội hỏi: "Thẩm Đỗ Nhược đâu, ngươi có biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu không?"

"Chết rồi, ngày Chu Toàn Cửu tắt thở, quan tài của nàng được đưa đến Thẩm gia." Chu Viễn Chiêu: "Nghe tiểu Bùi gia nói, hình như nàng ấy bị Thẩm lão thái y đuổi ra khỏi phủ, mấy năm nay luôn làm du y bên ngoài, sau khi chết mới lá rụng về cội."

"Đuổi ra khỏi phủ?" Đường Kiến Khê hừ một tiếng nói: "Không phải đã làm chuyện gì trái lương tâm đó chứ!"

"Cái này..." Chu Viễn Chiêu không trả lời được.

Yến Tam Hợp: "Hạ nhân còn lại của phủ Thái tử thì sao, đều còn sống chứ?"

"Sống?" Môi Đường Kiến Khê mấp máy vài cái, buồn bã nói: "Ai có thể sống sót, đều đã chết rồi, ta đại khái tính ra, vì án vu chú mà phải chết hơn hai vạn người, liên lụy vô số kể."

Nói cách khác, toàn bộ người trong phủ Thái tử, cuối cùng chỉ còn Thẩm Đỗ Nhược sống sót.

Điều này không hợp lẽ thường!

Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Chiêu: "Sau khi hồi kinh, phải điều tra Thẩm Đỗ Nhược thật kỹ."

Chu Viễn Chiêu gật đầu.

Quả thực phải điều tra thật kỹ.

Nếu tra được người này thì án vu chú mới có chút manh mối, những tâm ma của quạ đen kia, nói không chừng cũng có thể cởi bỏ.

"Đường Kiến Khê, ngươi còn gì muốn nói không?" Yến Tam Hợp hỏi.

Đường Kiến Khê lắc đầu.

Đây là một chút bí mật cuối cùng trong lòng hắn, vốn định mang vào trong quan tài.


Yến Tam Hợp cầm lấy mấy bức thư tay: "Ba bức thư tay này, ta bảo quản giúp ngươi."

Đường Kiến Khê không nói lời nào.

"Khi mọi thứ trở về cát bụi, ta mong rằng có người sẽ lật chiếc đồng hồ cát này lại. để thế nhân thấy được sự thật này." Yến Tam Hợp nhẹ giọng nói: "Có lẽ, ta chính là 'có người' kia.

Đường Kiến Khê nhìn nàng, lắc đầu nói: "Yến cô nương, không phải ta không cho ngươi, mà là nó rất nguy hiểm."

"Dựa lưng vào cái chết, thì mới có thể mưu đồ chuyện xa hơn." Yến Tam Hợp nói chắc như đinh đóng cột: "Ngươi còn không sợ, tại sao ta phải sợ."

Đường Kiến Khê ngạc nhiên.

Hắn thậm chí đã hiểu vì sao tiểu cô nương tuổi còn trẻ này lại là người giải ma?

Bởi vì chỉ có người trẻ tuổi, mới không sợ hãi.

"Cô nương bảo quản cho tốt, nếu như..." Hắn gian nan nói: "Nếu không ở nổi kinh thành thì có thể lên núi ở vài ngày, Minh Nguyệt cũng thích ngươi."

"Ngươi là tính chuyện ta sẽ gặp nạn sao? Chớ có nghĩ thế!" Yến Tam Hợp gấp tờ giấy, cẩn thận nhét vào trong ngực: "Ta sẽ lại lên núi, hơn nữa chắc chắn là quang minh chính đại, không gây phiền toái cho Minh Nguyệt."

"Được, được, được." Đường Kiến Khê liên tiếp nói ba chữ được, tâm trạng hơi kích động nói: "Đến lúc đó, ta và Yến cô nương nâng cốc ngôn hoan, không say không về."

"Ta không uống nhiều, nhưng Tam gia có thể." Yến Tam Hợp hiện lên một chút cười: "Để hắn uống với người!"

Nói đến Tạ tam gia, Đường Kiến Khê lại thấy cảm kích sâu đậm, vội nói: "Ta mong ngày này đến sớm một chút."

"Ta cũng mong."

Chuyện chính tán gẫu xong, lại nói chút việc vặt.

Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Chiêu: "Ngươi có gì muốn hỏi, muốn tính, muốn đo, thì làm ngay đêm nay đi, sáng mai chúng ta xuống núi."

Chu Viễn Chiêu vội nói: "Đường lão gia, ta sẽ vẽ bùa cho đứa bé trong bụng Đường tiểu thư, phù hộ nó cả đời bình an."

"Một cái bùa thì sao đủ, phải cho ta, phu nhân ta, con gái, con rể ta nữa..." Đường Kiến Khê chỉ vào mũi Chu Viễn Chiêu, oán hận nói: "Chu gia các người, tạo nghiệp!"


Chu Viễn Chiêu xấu hổ cúi đầu xuống.

......

Khi mọi người trở lại phủ, lão tổng quản chờ ở cửa.

"Yến cô nương, phòng vẫn là phòng cũ, lão nô dẫn người đi."

Yến Tam Hợp cười với hắn, xoay người ôm quyền với Đường Kiến Khê.

Chúng ta nghỉ ngơi hai canh giờ sẽ xuất phát, phía bên phu nhân và, Minh Nguyệt, người chào giúp ta.

Trong lòng Đường Kiến Khê hơi luyến tiếc: "Nha đầu Minh Nguyệt kia tỉnh lại phát hiện ngươi không ở đây, lại khóc nhè nữa cho coi."

"Ngươi nói với nàng, tương lai ta sẽ đến ở lâu dài, nàng sẽ vui lại thôi."

"Đứa nhỏ này tính tình đơn thuần."

"Đơn thuần tốt, có phước."

Yến Tam Hợp bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

"Chu Viễn Chiêu, dạy Đường lão gia mấy trận pháp đi, ngọn núi này yên tĩnh, không cho phép thế tục quấy rầy, bảo đảm sau này còn có người thông minh hơn ta sẽ tìm đến nơi này."

Chu Viễn Chiêu biết trận pháp này là để bảo vệ người của Đường gia, không do dự gật đầu.

Đường Kiến Khê lại đưa tay chặn đường đi của Yến Tam Hợp, cúi đầu nhìn nàng, dường như có ngàn vạn lời muốn nói.

Cuối cùng hắn đặt viên bạch ngọc mỏng kia vào lòng bàn tay Yến Tam Hợp.

"Cái này cho ngươi, nó bảo vệ ta hai mươi mấy năm."

"Có tác dụng không?"

"Có." Đường Kiến Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: "Hắn đang ở trên trời nhìn đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận