Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 653: Đỗ Nhược 3

Lý do thực sự?

Bùi Ngụ nói không nên lời.

Thật ra, tính tình Thẩm Đỗ Nhược có hơi cổ quái, là một người rất ít nói, ngươi nói mười câu, nàng ấy nhiều nhất đáp lại một câu.

Hắn nhớ lại: "Hơn nữa ánh mắt nàng ấy nhin ngươi cũng nào cũng thẳng tắp, chẳng có chút cảm xúc nào, nói sao nhỉ, đúng rồi, giống bà cụ non."

"Cha?" Tiểu Bùi gia nhớ ăn không nhớ đánh, lòng hiếu kỳ lại dâng lên: "Cha từng nói chuyện với bà ấy à?"

"Từng nói."

Hai nhà Thẩm, Bùi đều ở Thái y viện, các bậc cha chú giao hảo, các tiểu bối cũng sẽ duy trì giao tình của hai nhà, nhà ai có việc, nhà kia đều sẽ tới ủng hộ.

Lần đó lão tứ Thẩm gia sinh một đứa con trai, trong phủ làm tiệc rượu đầy tháng, hắn đến Thẩm gia ăn tiệc.

Ăn một nửa, hắn bị người khác rót một bụng rượu, đầu váng mắt hoa đi ra ngoài cho tản mùi rượu.

Trùng hợp là, Thẩm Đỗ Nhược cũng từ phía nữ quyến đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng đảo qua mặt Bùi Ngụ, nhưng lại hờ hững đi qua.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Bùi Ngụ lại đi theo.

Đi theo suốt một đường, nàng cũng không quay đầu lại.

Sau đó, Bùi Ngụ thật sự chịu không nổi, mở miệng hỏi: "Thẩm Đỗ Nhược, dù sao chúng ta cũng coi như quen biết từ nhỏ, tuy rằng chỉ là quen biết một chút, nhưng..."


"Sao ngươi lại ở phía sau ta?"

Bùi Ngụ tức đến bật cười: "Ta đã đi theo ngươi một đường rồi, bây giờ ngươi mới phát hiện sao?"

"Ta đang nghĩ về phương thuốc."

Nói xong, nàng nhíu mày rời đi, chẳng thèm nói một tiếng tạm biệt.

Bùi Ngụ đứng tại chỗ, trong lòng hơi bất đắc dĩ.

Trong lòng tự hỏi nha đầu kia có phải có bệnh hay không?

Dù có nghĩ ra phương thuốc thì có ai thèm tìm nàng khám bệnh, có tác dụng gì chứ.

Bùi Ngụ nói tới đây, ngừng một hồi lâu, sau một mới từ từ mở miệng nói: "Năm ấy, nàng vừa mới đi du ngoạn trở về, y thuật vượt xa ta, nàng ăn cơm đi đường đều suy nghĩ phương thuốc, ta lại còn đi uống rượu..."

Bùi Ngụ không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều nghe ý của lời này.... Người ta đã thông minh hơn ngươi, còn cố gắng hơn ngươi, thật mất mặt quá.

Yến Tam Hợp: "Bùi thái y, ngươi nói tiếp đi."

Nói cái gì đây?

Lão cô nương không chịu lập gia đình, cho dù được cha cưng nương chiều thì vẫn không được hoan nghênh, huống chi Thẩm gia là một đại tộc, chỉ riêng nhánh Thẩm Nguy đã có bốn đứa con trai.

Con trai cưới thê tử, lại thêm bốn tẩu tẩu.

Thẩm Đỗ Nhược không thân với bốn ca ca ruột, chớ nói chi là tẩu tẩu.

Từ từ, trong nhưng cuộc tán gẫu trong phủ, dần có nhiều những câu khinh thường, sau đó còn truyền ra bên ngoài.

Khoa trương nhất là trong bốn năm Thẩm Đỗ Nhược rời nhà trốn đi, họ đồn ở bên ngoài có tình nhân, đã sớm không phải là hoàng hoa tiểu khuê nữ gì nữa

Cũng có người nói nếu Thẩm Đỗ không chịu lập gia đình, là đang nhắm vào gia nghiệp Thẩm gia.

Không biết có phải vì nghe được tin đồn hay không, mà Thẩm Đỗ Nhược trực tiếp vào cung làm nữ y.

Phu thê Thẩm Nguy cảm thấy con gái không lập gia đình, dù sao cũng phải tìm một tấm vải che mặt, vì thế cũng chỉ mắt nhắm mắt ngầm cho phép.

"Nữ y không cần thi sao?" Yến Tam Hợp hỏi.

"Người khác cần thi, nàng ấy không cần."

"Tại sao?"

"Trước khi làm nữ y, nàng dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm cứu Thái Tôn một mạng."

Giao thừa năm ấy, tiên đế thiết lập gia yến.

Thái tử dẫn Thái tử phi, Thái tôn vào cung dự tiệc, lúc yến tiệc sắp kết thúc, có mang điểm tâm ngọt lên.

Thái tử không thích đồ ngọt, nên đưa phần mình cho Thái Tôn.

Thái Tôn vừa ăn một miếng, thất khiếu đã chảy máu.

Đêm hôm đó, toàn bộ Thái y viện đều dốc hết sức.

Thấy thái tôn chỉ còn một hơi thở, Thẩm lão thái y lúc này mới cả gan nói tiểu nữ nhi nhà mình có cách.

Thái tử sốt ruột đến phát điên, mặc kệ hắn là nam hay nữ, lập tức gọi người vào cung.

Thi tới châm thứ mười hai, Thái Tôn vẫn không xong.


Bùi Ngụ không được tận mắt nhìn thấy, mà nghe phụ thân kể lại sau khi về nhà.

Hắn nói tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, Thái tử kề dao lên cổ Thẩm Đỗ Nhược, buộc nàng phải châm thêm mũi cuối cùng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử, không nói gì, chỉ cười gằn một tiếng, sau đó giơ tay châm xuống.

Thái Tôn được cứu.

Yến Tam Hợp: "Vì nguyên nhân này, mà sau đó nàng vào phủ Thái tử làm việc ư?"

Bùi Ngụ gật gật đầu.

"Như vậy..." Yến Tam Hợp trầm ngâm nói: "Đã tìm được người hạ độc Thái tử ngày đó chưa?"

Bùi Ngụ nói đến chuyện năm đó, trong lòng còn hơi sợ hãi.

Một món ăn, qua cung nữ mang thức ăn lên, qua thái giám truyền thức ăn, qua ngự thiện phòng, cũng sẽ tìm được ngọn nguồn.

Nhưng những người này có mấy người dám cả gan độc sát Thái tử?

Không tìm được người đứng sau, trong cung chết rất nhiều người, bãi tha ma đều chất đầy thi thể.

"Thái tôn là Thái tử phi sinh ư?"

"Đứa con trai duy nhất, trông mong rất nhiều năm."

Yến Tam Hợp nghe đến đó, cầm lấy đũa gõ lên chung trà.

"Ta nói nếu như, nếu như lần hạ độc này, là cái bẫy lập ra để Thẩm Đỗ Nhược vào Thái tử phủ thì sao?"

Đầu óc Tiểu Bùi gia còn chưa xoay chuyển lại: "Có ý gì?"

"Ngươi nghĩ xem." Yến Tam Hợp: "Thẩm Đỗ Nhược có ân tình với phủ Thái tử, người khác không nói, Thái tử phi chắc chắn sẽ để tâm. Có thái tử phi chú trọng, thì Thẩm Đỗ Nhược làm chuyện gì cũng rất dễ dàng."

Tạ Tri Phi nhíu mày: "Cũng chẳng trách Chử Ngôn Đình lại hoài nghi là bà ấy."

Tiểu Bùi gia bị lời nói của hai người đánh thức, toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Vì án vu chú, thiết kế Thẩm Đỗ Nhược vào phủ Thái tử.

Vì Thẩm Đỗ Nhược vào phủ Thái tử, thiết kế án bỏ độc.

Tính toán thế này, thật nương nó sâu không lường được.


Quay mặt đi, thấy trán cha mình cũng đổ một lớp mồ hôi dày, Tiểu Bùi gia vội vàng dâng trà qua.

"Cha, uống cho đỡ sợ."

"Uống trà gì? Phải có rượu!"

Bùi Ngụ cầm lấy chung rượu, lại uống cạn một ngụm, tặc lưỡi: "Yến cô nương, ta cảm thấy nàng không phải là người như vậy, nàng..."

"Vừa rồi ta chỉ nói là nếu như, không có ý gì khác." Yến Tam Hợp: "Bùi thái y, ngươi nói tiếp đi."

A... A...

Bùi Ngụ giật mình một lát: "Tiếp đó nàng làm nữ y, qua nửa năm nữa sau thì vào phủ Thái tử."

Yến Tam Hợp: "Vào phủ Thái tử là chủ ý của ai? Thái tử, Thái tử phi hay là tiên đế?"

"Ta không biết." Bùi Ngụ ăn ngay nói thật: "Khoảng thời gian đó ta đại hôn, trong phủ có rất nhiều chuyện, thái y viện cũng rất nhiều chuyện, bận đến chân không chạm đất."

Yến Tam Hợp: "Như vậy sau khi nàng vào phủ Thái tử, lại xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không biết." Bùi Ngụ: "Chuyện của nàng, vốn đều là cha ta nghe từ chỗ Thẩm lão thái y. Sau khi vào phủ thái tử, lão thái y cũng rất ít khi nhắc tới nữ nhi này. Hắn không nhắc tới, cha ta cũng không hỏi nhiều."

"Thẩm Đỗ Nhược ở phủ Thái tử sao?"

"Cũng không phải." Bùi Ngụ: "Sau khi nàng làm nữ y, đã dọn ra khỏi Thẩm phủ, ở một mình."

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau.

Cô nương trong đại tộc chưa xuất các, dọn ra bên ngoài ở, không nói đến các thân thích bằng hữu, sao phụ mẫu nàng lại đồng ý được?

Bùi Tiếu tuy cũng có biệt viện bên ngoài, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng đến đó, phần lớn thời gian đều phải về nhà ở.

Thẩm Đỗ Nhược này thật đúng là quái nhân.

Yến Tam Hợp: "Nàng ở phủ Thái tử vài năm, có tin đồn gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận