Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 654: Rõ ràng

"Ta cảm thấy, chuyện đã rất rõ ràng rồi."

Tiểu Bùi gia gõ gõ ngón tay trên bàn, ý bảo mọi người chú tâm nghe hắn nói tiếp.

"Chử Ngôn Đình nghi ngờ không sai, chuyện này là do Thẩm Đỗ Nhược làm. Nàng là quân cờ ngầm ở phủ Thái tử, vì để sắp xếp người này, còn cố ý làm ra một vụ án hạ độc.

Nàng ở Thái y phủ vài năm, lợi dụng y thuật lấy được tín nhiệm của Thái tử phi và Thái tử, thời điểm mấu chốt cho Phủ Thái tử một kích trí mạng.

Sau khi sự việc xảy ra tất cả mọi người đã chết, nàng được vị kia đặc xá, tự thấy không có chỗ đứng ở kinh thành, đành phải cao chạy xa bay.

Lúc Thẩm thái y còn trẻ, chắc chắn có giao tình rất sâu với vị kia.

Và Thẩm thái y cũng chỉ có một đứa con gái này, vì bồi thường, nên bao nhiêu thứ tốt đều rơi vào trên người bốn đứa con trai của Thẩm thái y hết, cho nên vị kia mới mắt nhắm mắt mở với chuyện của Thẩm gia."

Nói xong, chính Tiểu Bùi gia cũng bội phục chính mình, đầu óc hắn sao thoáng cái lại trở nên linh quang như vậy.

Tiền căn hậu quả đã nói thông suốt.

Yến Tam Hợp nhìn chằm chằm Tiểu Bùi gia: "Nhưng có một chỗ không thông."

"Chỗ nào không thông."

Tiểu Bùi gia không cam lòng.

Tạ Tri Phi đã lâu không mở miệng thản nhiên nói: "Với một người hai tai không nghe được chuyện ngoài cửa sổ như Thẩm Đỗ Nhược, chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, tại sao lại đồng ý làm cờ ngầm?"

Yến Tam Hợp khẽ nháy mắt với Tạ Tri Phi: Thông minh.

"Đơn giản." Tiểu Bùi gia: "Không phải Thẩm thái y cha nàng ép, thì là vị kia ép."

"Ta lại cảm thấy còn có một nguyên nhân sâu xa hơn."


Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn nâng cằm: "Nàng không muốn lập gia đình sinh con, không muốn sống cuộc đời của nữ nhân bình thường, vừa khéo có thể lợi dụng chuyện này, cao chạy xa bay, làm du y mà nàng thích."

Hiển nhiên, lời nói của Lý Bất Ngôn hợp tình hợp lý hơn một chút.

Một người muốn tự do, một người muốn thượng vị, hai người ăn nhịp với nhau.

Bùi Ngụ cảm thán: "Cũng hèn gì mấy năm nay Thẩm gia không hề nhắc tới Thẩm Đỗ Nhược."

Yến Tam Hợp: "Các ngươi cũng không nghị luận?"

"Liên quan đến vụ án kia, ai dám nghị luận?"

Bùi Ngụ chỉ vào đầu mình: "Vẫn là giữ mạng nhỏ quan trọng hơn."

Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: "Cái này cũng giải thích, tại sao còn có nhân vật Tạ tam gia ta không biết trong thế gia thành Tứ Cửu, Thẩm Đỗ Nhược này thật sự rất thần bí."

Quả thật thần bí.

Yến Tam Hợp ghi nhớ trong lòng, cầm lấy chung trà, đưa lên với Bùi Ngụ.

"Bùi thái y, chuyện đêm nay, coi như ngươi uống với vãn bối chúng ta uống một bữa rượu, sau khi tỉnh rượu thì không nhớ gì cả."

Này.

Ý là muốn gạt ta sang một bên sao.

Bùi Ngụ không bưng chung rượu lên, mà liếc mắt nhìn con trai mình và Tạ Tri Phi.

"Yến cô nương, tính mạng của hai tên nhóc ngốc này, đều ở trên tay ngươi... Chúng ta đều già rồi, không có hi vọng gì khác, chỉ mong bọn nhỏ có thể sống tốt."

Lời này, khiến Yến Tam Hợp căng thẳng: "Ta sẽ cẩn thận."

Vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa.

"Gia, là ta."

Là giọng của Chu Thanh.

Tạ Tri Phi vội nói: "Vào đi."

Chu Thanh đẩy cửa đi vào, đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi, nói ra hết tin tức nghe được bên Hàn Dũng.

Gần như không có bao nhiêu tin tức hữu dụng, vẫn là mấy lời Bùi thái y nói.

Tin tức hữu dụng duy nhất, còn là tin xấu...

Thẩm lão thái y từ sau khi châm Quỷ môn thập tam châm cho Nhị phu nhân Chu phủ thì sức khỏe vẫn không tốt, gần đây càng kém hơn, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị áo liệm.

Tiểu Bùi gia tính toán tuổi tác của lão thái y, vội nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải nhanh nghĩ cách gặp hắn một lần?"

Bùi Ngụ day thái dương: "Nếu không được nữa thì ngươi giả làm gã sai vặt của ta như lần trước đến Lục phủ."

"Đúng, đúng, đúng." Tiểu Bùi gia vừa gật đầu, vừa nói: "Hai nhà chúng ta giao hảo, cha ta đi thăm hắn sẽ không có ai nghi ngờ."

Nếu là trước kia, Yến Tam Hợp sẽ không nói hai lời, lập tức đồng ý, nhưng bây giờ...

Gặp Thẩm lão thái y thì đơn giản, sau khi gặp hắn thì sao?

Hỏi nữ nhi của ngươi có giúp đỡ đương kim bệ hạ vu oan cựu thái tử hay không ư?

Thứ nhất hắn sẽ không nói.

Thứ hai là đánh rắn động cỏ.

Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn Tạ Tri Phi, hắn khẽ lắc đầu.


"Người này không vội, chờ ta ngủ một giấc thật ngon, suy nghĩ thêm một chút rồi nói sau."

Nàng nghiêng mặt: "Bất Ngôn, ngươi đi Chu gia một chuyến, nói chuyện này với Chu Viễn Mặc, thuận tiện kêu hắn tính một quẻ hung cát cho lão thái y."

"Được."

Lý Bất Ngôn đứng dậy bước đi, đi tới cạnh cửa, thì xoay người: "Tam gia, nhớ đưa tiểu thư nhà ta về, thiếu một sợi tóc thôi bà cô cũng sẽ tìm ngươi tính sổ."

Chuyện này còn cần ngươi nói?

Tạ Tri Phi khoát tay với nàng, bảo nàng đi đi, đừng lo chuyện không đâu.

Ngay khi cánh cửa đóng lại.

Yến Tam Hợp hỏi: "Bùi thái y, ta muốn gặp Bạch Chấn Sơn một lần."

"Không gặp được." Bùi Ngụ chỉ tay xuống đất: "Đã chôn từ lâu rồi."

Yến Tam Hợp sửng sốt: "Vậy Bạch gia bây giờ ra sao?"

Bùi Ngụ có vài phần tiếc hận: "Bạch gia bây giờ không làm người hái thuốc cho Thẩm gia nữa, Thẩm lão tam, Thẩm lão tứ tiếp nhận việc này."

"Vì sao chứ, vừa rồi không phải còn nói, là đời đời sao?"

"Đại thế thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân." Bùi Ngụ: "Nguyên nhân cụ thể là gì, người ngoài chúng ta cũng không biết, ta nghe nói là náo loạn với bên chủ."

Yến Tam Hợp: "Là trước khi Bạch Chấn Sơn chết, hay là sau khi hắn chết."

Bùi Ngụ: "Có Bạch thiếu gia thì dù chuyện không vui gì cũng có thể hóa giải."

Yến Tam Hợp: "Người Bạch gia bây giờ ở đâu? Làm nghề gì?"

Bùi Ngụ: "Rời khỏi kinh thành, chuyển đến Thiên Tân phủ, nghe nói còn làm việc hái thuốc buôn bán, chỉ là thanh thế không bằng trước kia nữa."

"Vậy thì không còn gì để hỏi nữa."

"Thừa Vũ, ngươi tiễn Bùi thái y đi."

"Được."

"Minh Đình, ngươi về với cha ngươi đi."

Đương nhiên là phải về rồi, còn phải vuốt mông ngựa ông bô nữa mà.

Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Chu Thanh: "Kêu Đinh Nhất vào ăn cơm, muốn ăn gì thì gọi thêm."

Chu Thanh ngẩn ra.


Sao bây giờ hắn thấy Yến cô nương hình như có tình người hơn trước đây rất nhiều nhỉ.

......

Đêm tĩnh như nước.

Yến Tam Hợp đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trong đầu cẩn thận nhớ lại những lời Bùi thái y nói.

Giống như Tiểu Bùi gia nói, chuyện quả thực đã rất rõ ràng.

Chỉ cần nội ứng là Thẩm Đỗ Nhược, thì có thể hiểu được đại khái vụ án vu chú của Thái tử, tâm ma này cũng nên kết thúc rồi.

Việc cần làm bây giờ là tìm ra chứng cứ, xác thực việc Thẩm Đỗ Nhược là nội ứng.

Người trong phủ Thái tử đều đã chết hết, người biết chuyện trước mắt, chỉ còn lại phu thê Thẩm lão thái y.

Nhưng nếu kinh động đến hai người này thì có thể kinh động đến cái vị trên long ỷ kia.

Quá nguy hiểm!

Vậy còn cách nào khác không?

Tạ Tri Phi quay lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng trước cửa sổ, ánh mắt dịu dàng.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Yến Tam Hợp xoay người, nhìn đôi mắt hoa đào còn sáng ngời hơn ánh đèn sau lưng hắn.

Nàng mỉm cười: "Đêm nay đến đây thôi, ta cũng mệt rồi."

"Đưa tay ra."

"Để làm gì?"

"Đưa."

"Đưa thì đưa."

Một viên kẹo mạch nha rơi vào lòng bàn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận