Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 657: Nhân từ

Ra roi thúc ngựa chạy về Chu phủ, lúc tới cửa hầm băng, thì Chu Viễn Mặc đã ở cửa chờ, cũng là vẻ mặt sốt ruột đó.

Yến Tam Hợp đứng lại trước mặt hắn: "Sốt ruột gì thế, bình tĩnh."

Chu Viễn Mặc cười khổ, hắn có phải không muốn bình tĩnh đâu.

Mọi người lại đi xuống hầm băng.

Vừa xuống, Yến Tam Hợp nhìn thử, cũng thầm giật mình.

Thi thể vẫn là cỗ thi thể kia, nhưng màu sắc hai bên khuôn mặt, lại khác nhau hoàn toàn.

Bên trái là màu xanh trắng, là sắc mặt nên có của người qua đời bình thường. Bên phải là màu xanh đen ban đầu.

Không chỉ trên mặt như thế, mà hai tay hai chân cũng vậy.

Chu Viễn Mặc bước lên, vén quần thọ của thi thể, hai chân, một cái trắng, một cái đen.

"Yến cô nương, chuyện này là sao thế?"

Yến Tam Hợp không đáp mà hỏi lại: "Ngươi phát hiện lúc nào?"

"Hai canh giờ trước." Chu Viễn Mặc: "Ta cứ mười ngày lại xuống xem thử, hôm nay vừa vặn là ngày thứ mười."

Yến Tam Hợp: "Mười ngày trước, không thay đổi ư?"

Chu Viễn Mặc: "Không đổi."

Yến Tam Hợp rũ mắt, suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Vậy nói rõ phương hướng chúng ta đang điều tra là đúng, oán khí quạ đen đang từ từ tiêu tán, cho nên hắc khí trên người hắn cũng từ từ tiêu tán. Điều này cũng có nghĩa là, tâm ma sắp tra được manh mối rồi."


"Là Thẩm Đỗ Nhược." Tiểu Bùi gia từ phía sau Lý Bất Ngôn thò người ra: "Chính là nàng, không sai được."

Thấy hai huynh đệ Chu gia nhìn về phía mình, Tiểu Bùi gia bèn kể lại tình hình ở chùa cho bọn họ nghe.

Chu Viễn Mặc nghe xong, đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, nói: "Yến cô nương, xem ra thật đúng là nàng rồi."

Lần này, Yến Tam Hợp không hề do dự.

"Bất Ngôn, lập tức đi đưa tin cho Tạ tam gia, không cần điều tra Hạ tài nhân nữa, cũng nói với hắn một tiếng, đây là lúc nên gặp Thẩm lão thái y một lần rồi."

......

Lúc Tạ Tri Phi nhìn thấy Lý Bất Ngôn, hắn vừa mới từ biệt viện của Hoàng thái tôn trở về.

Chu tam gia tới đưa tin, nói lần này xuất chinh Hán vương là tai tinh, tấu chương đã đưa đến trước long án, hết thảy chỉ chờ bệ hạ định đoạt.

Nương nó, quả thực là chuyện vui trời giáng.

Tạ Tri Phi mang theo khuôn mặt say rượu, đích thân đi đưa tin cho Hoài Nhân.

Triệu Hoài Nhân mấy ngày nay đều nghỉ ở biệt viện, sau khi nghe được tin tức, thì đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi, khóe môi cong lên, lại cong lên thêm.

Nhìn thấy nụ cười này, Tạ Tri Phi đột nhiên thấy lòng mình mềm đi.

Hắn thật sự nên cười nhiều hơn.

Đẹp lắm.

"Không điều tra nữa ư?"

Tạ Tri Phi nghe Lý Bất Ngôn nói xong, khóc không ra nước mắt.

Hai ngàn lượng bạc, đã đưa đi rồi.

Người đã đến nhà Hạ tài nhân hỏi thăm, trời còn chưa sáng đã xuất phát, lúc này hẳn là đang ở ngoài năm trăm dặm.

Tình huống của Hạ Tài Nhân, hắn uống một bữa rượu đã hỏi thăm đại khái được bảy tám phần.

Bây giờ lại nói hắn đừng tra nữa?

Tạ Tri Phi cười khổ: "Sao không nói sớm, thế thì ta đâu cần phải uống rượu đến nửa đêm."

Chu Thanh đặt chén trà đặc bên tay Tạ Tri Phi: "Gia, muốn kêu người về lại không?"

"Không cần." Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn: "Nói với Yến Tam Hợp, chuyện tìm Thẩm lão thái y, còn phải thương lượng cặn kẽ hơn."

Lý Bất Ngôn không thích đáp án lập lờ nước đôi: "Khi nào thì thương lượng? Thương lượng ở đâu?"

Tạ Tri Phi vừa định nói, thì Đinh Nhất xông vào: "Gia, đại gia đến rồi."

"Ca ca ta?"

Tạ Tri Phi đứng dậy, nhìn Lý Bất Ngôn, ý bảo nàng ngồi xuống chờ một chút, còn mình thì vội vàng ra đón.

Tạ Nhi Lập thấy lão tam, lập tức nhỏ giọng nói: "Tìm một cái viện không có người, ta có chuyện muốn nói."

"Đến viện ta."

Tạ Tri Phi ra lệnh với Đinh Nhất và Chu Thanh: "Các ngươi ở ngoài viện quan sát, một con ruồi cũng không được cho vào."

Nghĩ đến trong phòng còn có người chờ, hắn lại nói: "Để đại hiệp về trước, đêm nay ta sẽ đến biệt viện."


......

Cho dù có người canh giữ ở ngoài viện, Tạ Nhi Lập vẫn không yên lòng.

Vừa vào, đã đóng chặt cửa và cửa sổ lại, lo lắng kiểm tra lại một lần, mới đặt mông ngồi xuống ghế thái sư.

Chính xác.

Cái gì bình tĩnh, cái gì to gan...

Tất cả đều là giả vờ.

Trên thực tế, hắn từ Hàn Lâm Viện đến Binh Mã Ti, hai chân vẫn cứ nhũn ra, sau lưng đổ từng lớp mồ hôi lạnh, áo trong đều đã ướt đẫm.

"Ca, ca thật sự..."

"Câm miệng, đệ ngồi gần ta một chút."

Tạ Tri Phi ngồi xuống.

"Không đủ."

"Nhích đầu lại đây."

Cứ như thế, Tạ Nhi Lập che miệng, nói nhỏ: "Chiếu thư không viết thái tử mưu phản, chỉ viết thái tử dùng vu thuật nguyền rủa thiên tử."

Tạ Tri Phi không hiểu: "Ca, có gì khác nhau sao?"

"Khác biệt lớn lắm. Tuy rằng đều là tử tội, nhưng mưu phản là đại nghịch bất đạo, vu chú nhẹ hơn một chút, là ma quỷ mê hoặc, tiên đế cuối cũng vẫn để lại cho Thái tử một chút nhân từ."

"Chút nhân từ này có ích lợi gì đâu?"

"Ngươi không hiểu, chiếu thư này là để viết vào sử sách." Tạ Nhi Lập: "Mấy chục năm trôi qua, mấy trăm năm trôi qua, hậu nhân ngược dòng đào lại lịch sử này, thì chỉ có thể tra sử sách."

Nghe đến đó, Tạ Tri Phi mới nhận ra được chút hơi hướng: "Nói cách khác, mấy trăm năm sau, khi mọi người mở sử sách ra, cảm thấy thái tử này vẫn chưa xấu đến mức khiến người ta giận sôi?"

"Đúng là ý này. Còn nữa..." Tạ Nhi Lập nhích người về phía trước.

"Tổng cộng có hơn mười phong tấu chương buộc tội, ta cẩn thận tra xét, không có phong nào là của người đảng Triệu vương, nhiều nhất là người của tiên đế."

Tạ Tri Phi ngừng cả hô hấp: "Như thế chứng minh điều gì?"

Tạ Nhi Lập tức đè nén nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nói nhỏ: "Chứng minh bệ hạ căn bản không muốn thái tử làm hoàng đế. Một phần nhân từ đó, là bởi vì thái tử là con của hắn."

Lời nói như sét đánh ngang tai.


Trong lòng Tạ Tri Phi chỉ có một suy nghĩ...

Tiên đế đóng vai trò gì trong vụ án vu chú này của Thái tử?

......

Yến Tam Hợp nghe được chuyện chiếu thư và tấu chương buộc tội này lúc tối.

Nghe xong, vẫn im lặng.

Tạ Tri Phi không thúc giục nàng, mà ngồi ở bên cạnh từ từ uống trà, Tiểu Bùi gia nhiều lần muốn mở miệng, lại bị hắn dùng ánh mắt chế trụ.

Hồi lâu, Yến Tam Hợp mở miệng: "Đương kim bệ hạ là người như thế nào?"

Tạ Tri Phi: "Sát phạt quyết đoán."

Tiểu Bùi gia: "Anh minh thần võ."

Tạ Tri Phi: "Biết dùng người."

Tiểu Bùi gia: "Cung hành tiết kiệm."

"Cụ thể một chút." Yến Tam Hợp nhíu mày: "Đừng chỉ chụp mũ."

"Cụ thể ư?" Tạ Tri Phi suy nghĩ một chút, nói: "Mười mấy tuổi đã ra chiến trường, mười bảy tuổi phong vương, trấn thủ ở Bắc Địa gần ba mươi năm."

Tiểu Bùi gia: "Bắc địa vì có hắn, nên những người ngoại tộc kia căn bản không dám xâm lấn, người bắc địa đều gọi hắn là Vương gia trên lưng ngựa."

Tạ Tri Phi: "Lúc làm vương gia, thì không lộ liễu, vô cùng khiêm tốn."

Tiểu Bùi gia: "Thực ra người muốn tranh vương vị, đâu chỉ có một mình hắn, chỉ cần mang họ Triệu, thì trong lòng đều rục rịch, hắn là người giấu kín nhất."

Giấu sâu nhất, chứng tỏ ra tay tàn nhẫn nhất.

Yến Tam Hợp hừ một tiếng: "Có khuyết điểm gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận