Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 674: Mất tích
"Tiểu thư!"
"Tiểu thư!"
Mấy vú già vội vây quanh, ba chân bốn cẳng đỡ lấy người.
Giờ phút này, Đỗ Y Vân sợ tới mức tái mặt, tóc tai cũng rối bời: "Yến, Yến Tam Hợp, ngươi dung túng người hầu hành hung, ngươi, ngươi chờ đó cho ta."
Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn nàng: "Ừ, ta chờ."
Đỗ Y Vân thẹn quá hóa giận, hất tay vú già ra, nổi giận đùng đùng xuống lầu.
Lý Bất Ngôn vỗ vai Lan Xuyên đang trợn mắt há hốc mồm, cố ý lớn tiếng nói: "Ngày mai sư phụ dạy ngươi chiêu gậy đánh chó, đám bảo mấy con chó kia thấy ngươi đều sẽ ngoan ngoãn đi đường vòng."
Lan Xuyên: "Sư phụ, chó là súc sinh, người chúng ta không thể chấp nhặt với súc sinh."
Lý Bất Ngôn ngẩn ra, phì cười.
Ơ, tiểu nha đầu này... Được đấy!
......
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ, khiến cho tiểu nhị lớn nhỏ khắp phường tơ lụa đều hiểu rõ, bốn người tầm thường trước mắt, không thể chọc vào được.
Các nàng đến thiên kim của Lễ bộ thượng thư Đỗ đại nhân, thế tử phi tương lai của phủ Hán vương cũng không để vào mắt.
Tiểu nhị dâng trà, dâng điểm tâm, hầu hạ còn chu đáo hơn hầu hạ tổ tổng.
Một đám tú nương vây quanh, lôi lôi kéo kéo bốn người ra đo người may áo không nói, còn ở bên cạnh nhiệt tình giới thiệu kiểu dáng của các quý nữ đương thời.
Yến Tam Hợp không chịu nổi sự nhiệt tình này, đưa mắt nhìn Lý Bất Ngôn: "Ta xuống lầu trước."
Lý Bất Ngôn lo lắng, xoay người nói: "Ngươi chờ ta một chút, ta đi với ngươi."
Tú nương xoay người Lý Bất Ngôn lại: "Cô nương còn chưa đo xong, đừng có nhúc nhích."
Yến Tam Hợp: "Ta đi dạo trong đình viện, làm thêm hai bộ cho Thang Viên và Lan Xuyên, chọn kiểu dáng đẹp nhất."
Đình viện ở trong lầu, thấy người đến người đi, Lý Bất Ngôn mới yên tâm.
"Thang Viên, Lan Xuyên, chọn chủ tử, nên chọn người thiện tâm như tiểu thư chúng ta, loại tiện tỳ ngày nào cũng chỉ biết nói, cho nhiều bạc hơn nữa, chúng ta cũng không hầu hạ."
Yến Tam Hợp cười.
Thang Viên cũng cười.
Lan Xuyên ngây ngô cười theo.
......
Quần áo đo xong, kiểu dáng chọn xong, Lý Bất Ngôn trả tiền đặt cọc, mang theo Thang Viên, Lan Xuyên vội vàng xuống lầu.
Xuống lầu, rẽ về phía sau, chưa được mấy bước đã tới đình viện.
Đình viện mùa đông không có gì đáng xem, một gốc cây hòe cao lớn, mấy bụi trúc xanh, bên cạnh có một cái ao cạn, bên trong nuôi mấy con cá.
Ánh mắt Lý Bất Ngôn đảo qua, không thấy ai: "Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp?"
Kêu hai tiếng, không ai trả lời.
Không phải lại đụng vào bà điên Đỗ Y Vân nữa chứ?
"Thang Viên, ngươi đi cửa trước cửa sau xem thử. Lan Xuyên, ngươi đi hỏi thăm xem."
"Vâng!"
Hai người nhanh chân bỏ chạy, lại rất nhanh trở về.
"Lý cô nương, cửa trước cửa sau đều không có."
"Sư phụ, tiểu nhị trong phường đều nói là không thấy."
Lý Bất Ngôn rùng mình, bước nhanh đến trước quầy.
Ánh sáng vừa lóe, trên cổ chưởng quầy đã có thêm một thanh kiếm.
"Tiểu thư nhà ta mất tích ở ngay tại đình viện các ngươi." Ngữ khí Lý Bất Ngôn âm trầm: "Ta cho ngươi thời gian nửa chén trà để tìm cho ra người, nếu không bà cô đây cho ngươi không thấy mặt trời ngày mai."
Chưởng quỹ nhớ rõ tiểu thư nhà các nàng, dáng vẻ gầy gò, rất mong manh.
Chỉ là ban ngày ban mặt, sao lại mất tích?
Không thể nào!
"Cô nương đừng nóng vội, ta, ta lập tức tới tìm, ngươi dời kiếm đi trước đã."
Lý Bất Ngôn thu kiếm lại, nhìn bóng lưng vội vàng của chưởng quầy, cảm giác bất an không thể nói rõ, dâng lên trong lòng nàng.
......
Nửa canh giờ sau.
Binh Mã Ti Ngũ Thành.
Ánh mắt Tạ Tri Phi cực kỳ hung dữ, nhưng thần sắc lại coi như rất bình tĩnh.
"La Đại Cường."
"Lão đại, có ta."
"Nhận được báo án, con gái nuôi của đại thần nội các Tạ Đạo Chi mất tích ở phường lụa Cẩm Tú, lệnh cho năm nhóm huynh đệ Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung lập tức đi ra ngoài tìm người.
"Vâng!"
Tạ Tri Phi nhìn theo người rời đi, đè giọng nói: "Đinh Nhất."
"Gia?"
"Ai có tin tức của Yến Tam Hợp, dù lớn dù nhỏ, Tạ gia thưởng năm trăm lượng bạc."
Đinh Nhất: "Gia, có cần Cẩm Y Vệ không..."
Tạ Tri Phi: "Tạm thời đừng kinh động, chờ ta từ Đỗ gia trở về rồi nói sau."
Đinh Nhất: "Vâng."
Tạ Tri Phi: "Chu Thanh, ngươi theo ta đến Đỗ gia."
Chu Thanh: "Vâng!"
Tạ Tri Phi cầm bội kiếm trong tay đi vào trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Vừa vào tháng chạp, trời đã âm u lạnh lẽo đáng sợ, đã năm sáu ngày không có mặt trời, giờ phút này lại nổi gió lớn, thổi đến tầng mây trôi cuồn cuộn.
Một màn này khiến Tạ Tri Phi có cảm giác như mưa gió sắp tới.
......
Đỗ phủ.
Phòng khách.
"Hoang đường!" Đỗ Kiến Học: "Con gái ta đến cả kiến cũng không nỡ giẫm chết, sao có thể bắt có Yến Tam Hợp giấu đi chứ?"
"Đỗ đại nhân, sau giờ ngọ hôm nay tiểu thư quý phủ tranh cãi với Yến Tam Hợp ở phường lụa Cẩm Tú, cũng uy hiếp nàng, bảo nàng chờ đó, tiểu nhị, tú nương của phường lụa đều là nhân chứng."
Tạ Tri Phi gõ mạnh lên mặt bàn: "Làm phiền tiểu thư quý phủ ra ngoài, phối hợp điều tra."
Đỗ Kiến Học tức giận đến méo mũi.
"Tạ Tri Phi, ngươi đừng có càn rỡ, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Ta là ai? Con gái của ta là thân phận gì?"
"Nơi này là Đỗ phủ, ngươi là Lễ bộ thượng thư, con gái của ngươi là thế tử phi tương lai. Nhưng rồi sao?"
Tạ Tri Phi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Kiến Học, gằn từng chữ: "Đều là trách nhiệm, xin hãy phối hợp, nếu không..."
Đỗ Kiến Học vỗ bàn một cái: "Ngươi còn dám đe dọa ta..."
Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: "Người đâu, Yến Tam Hợp mất tích, Đỗ đại tiểu thư có hiềm nghi lớn nhất, bắt về Binh Mã Ti Ngũ Thành về thẩm vấn nghiêm ngặt."
"Không cần bắt, ta ở ngay đây." Đỗ Y Vân ngẩng cao đầu đi tới: "Một tiểu tiện nhân, cũng đáng để ta ra tay? Tạ Tri Phi, ngươi muốn coi thường ai thế?"
Tạ Tri Phi lạnh lùng cười: "Một người có tiền án, lại còn mặt mũi nói những lời như vậy? Đỗ Y Vân, ngươi muốn ai đánh giá cao ai đây?"
"Ngươi..." Đỗ Y Vân nghiến răng nghiến lợi.
Giọng Tạ Tri Phi chợt lạnh lùng: "Ta hỏi người, cũng chỉ hỏi ngươi một lần, Yến Tam Hợp mất tích, có phải do ngươi làm hay không?"
"Nếu ta làm thì sao?" Đỗ Y Vân căm hận nói: "Nàng ta dung túng người hầu hành hung, ta... a a a..."
Trường kiếm của Chu Thanh đặt trên cổ Đỗ Y Vân, khiến nàng sợ tới mức hét lên.
Tuyệt chiêu của Lý Bất Ngôn, tuy rằng hơi ngang ngược nhưng rất có tác dụng.
Đỗ Kiến Học xông tới, bị Tạ Tri Phi túm lấy.
"Đỗ đại tiểu thư." Khóe miệng hắn nhếch lên: "Nghĩ kỹ rồi nói, đao kiếm không có mắt, nó mặc kệ ngươi là con gái của Đỗ đại nhân, hay là thế tử phi tương lai."
Chu Thanh giơ tay lên, đưa đao về phía trước một chút.
Đỗ Y Vân sợ tới mức tái mặt tái mày, liên tục lắc đầu: "Không phải ta làm, thật sự không phải ta làm, ta, ta còn chưa kịp!"
Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đỗ Y Vân chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt như vậy, lạnh lẽo âm độc mà tràn đầy sát khí, nàng ý thức được câu nói vừa rồi của mình, vẫn không đủ.
"Ta, ta sẽ không gây phiền toái cho mình trước khi lập gia đình."
Lời này vừa nói ra, Tạ Tri Phi không chút do dự, xoay người rời đi.
Chu Thanh thu trường kiếm lại, phá lệ mở miệng nói: "Đỗ đại tiểu thư, nghe ta khuyên một câu, Yến cô nương không phải người mà ngươi có thể động vào đâu."
Đỗ Y Vân sợ tới mức nước mắt chảy ròng: "Cha, cha, đến một hạ nhân cũng dám khi dễ con..."
"Khinh người quá đáng." Đỗ Kiến Học gõ bàn rầm rầm: "Khinh người quá đáng!"