Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 722: Đụng vào

Câu này thật đúng là làm khó Yến Tam Hợp.

"Ta không nghĩ ra."

"Sao ngươi lại không nghĩ ra được chứ?" Đổng Thừa Phong cố ý dùng ngón tay gảy dây đàn, trào phúng nói: "Ngươi chẳng phải cũng vừa nghe tiếng đàn, cũng ngủ thiếp đi sao?"

Yến Tam Hợp ngoảnh mặt làm ngơ trước sự trào phúng của hắn.

"Đề tài nói quá xa rồi, chúng ta nói về Thái tử phi đi, Thái tử phi ngoại trừ khéo léo ra thì còn gì khiến ngươi kính nể nữa?"

Vừa rồi còn rất thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi sao?

Đổng Thừa Phong thầm cúi đầu thở dài: "Chuyện này nói sau đi."

"Sao lại để nói sau?"

Yến Tam Hợp có hơi không hiểu cách nói chuyện của người này, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi nói tiếp đi."

"Nói gì?" Đổng Thừa Phong nhíu chặt mày: "Đến lượt ngươi hỏi."

Yến Tam Hợp: "Hỏi gì?"

Đổng Thừa Phong nghiêng người về phía trước, nhìn Yến Tam Hợp: "Hỏi nữ tử thứ hai ta kính nể trong đời này, là ai?"

Yến Tam Hợp bị hắn nhìn đến lúng túng: "Nữ nhân thứ hai là ai?"


Đổng Thừa Phong nói ra từng chữ một: "Thẩm Đỗ Nhược!"

Giọng hắn rất thấp, cố ý cắn rõ từng chữ, thế cho nên lúc Yến Tam Hợp nghe vào, cứ cảm thấy hơi nghiến răng nghiến lợi.

"Vì sao ngươi kính nể nàng ấy? Nói nguyên nhân đi."

Đổng Thừa Phong dựa vào vách xe, khôi phục dáng vẻ lười biếng vừa rồi: "Chuyện này phải nói từ lúc vì sao nàng ta vào phủ Thái tử."

"Chẳng lẽ không phải vì vụ mưu sát đêm giao thừa kia ư?"

"Đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài."

Khóe miệng Đổng Thừa Phong nhếch lên một đường cong hơi lạnh.

"Nguyên nhân bên trong là, Thẩm Đỗ Nhược để lộ Quỷ môn thập tam châm, cứu Thái Tôn, Thái tử phi Lương thị chắc chắn cho rằng, y thuật của cô nương này vượt trên tất cả các thái y. Để phòng ngừa bất trắc, Lương thị ra tay đưa người vào phủ."

Không khí chợt yên tĩnh.

Cho nên.

Yến Tam Hợp thốt ra: "Nàng vào phủ Thái tử cũng không phải để điều trị bệnh phụ khoa cho Lương thị, đây chỉ làl ớp ngụy trang, Lương thị sợ Thái tử gặp bất trắc, cho nên đã chuẩn bị thay Thái tử."

Đổng Thừa Phong khẽ nhắm mắt lại.

Cho dù chuyện đã qua rất nhiều năm, nhưng Đổng Thừa Phong vẫn không quên được đêm giao thừa năm đó.

Sau khi hắn cơm nước xong, thì chờ Tiêu Trạch đến gọi hắn.

Nhưng chẳng hề đợi được, nhìn thấy giờ tý sắp tới, hắn thật sự nhịn không được bèn tự đi đến viện của lão hồ ly.

Còn để cho người ta ngủ hay không hả?


Còn chưa đến gần, đã thấy một hàng thị vệ dài chật như nêm cối vây quanh viện.

Những thị vệ này rất lạ, trên người không có bội đao, giữa mặt cũng không có sát khí gì, nhưng không khí xung quanh lại không hiểu sao rất lạnh.

Hắn lập tức dừng bước.

Lúc này, Tiêu Trạch ra khỏi viện, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn, ngữ khí trầm xuống nói: "Tối nay đừng chờ nữa, ngươi ngủ trước, điện hạ còn có việc."

Sao không nói sớm!

Trong lòng hắn thầm nói một tiếng, xoay người rời đi.

Đi tới đi lui, bước chân chợt chậm lại, đám thị vệ kia rốt cuộc là ai?

Ngữ khí của Tiêu Trạch vì sao lại nặng nề như thế?

Đã trễ thế này, lại là đêm giao thừa, lão hồ ly còn có chuyện gì chứ?

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân, hắn thấy nội thị Tiêu Ngọc mang theo một cái đèn lồng dẫn đường ở phía trước, phía sau là mấy nam tử trung niên.

Cả đám người mặt này nặng nề, bước chân vội vàng.

Lúc lướt qua vai, không ai nhìn hắn, đến Tiêu Ngọc gặp nhau mỗi ngày cũng nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này Đổng Thừa Phong mới nhận ra có điều không đúng.

Hắn trở về viện của mình, tỳ nữ Niệm Hạ ra đón.

Thời gian một năm, hắn và hai tỳ nữ đều đã quen thuộc, Niệm Hạ lanh lợi đáng yêu, là một cái túi hỏi thăm.


Thu Nguyệt ổn trọng kiên định, rất ít khi đi ra ngoài.

Hắn tò mò hỏi: "Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"

Niệm Hạ che miệng, lắc đầu nói: "Hỏi thăm không được."

Lần này, hắn càng tò mò, chuyện gì mà đến Niệm Hạ cũng không hỏi được chứ?

"Yến Tam Hợp, đêm đó, ta lại mở mắt đến hừng đông." Đổng Thừa Phong nói: "Thực ra ta đã đến phủ Thái tử gần một năm, không chỉ gặp mặt lão hồ ly mỗi ngày, mà còn thường xuyên quan sát, hỏi thăm một ít tin tức của hắn. Nhưng mà thời gian một năm này, thứ ta nhìn thấy, nghe được, chỉ là một ít da lông, lão hồ ly không cho ta sờ sâu vào trong."

Yến Tam Hợp im lặng một lát, nói: "Bởi vì thân phận địa vị của ngươi và hắn khác biệt, ngươi chỉ là một cầm sư."

Bị đâm trúng tim đen là cảm giác gì, chính là thế này đây.

Cho dù hắn chen vỡ đầu, cũng sẽ không tưởng tượng được mấy chuyện xảy ra trong tiệc giao thừa, tưởng tượng lớn nhất của hắn là lão hoàng đế có phải sắp về Tây rồi hay không.

Con người phân ra làm nhiều loại, mọi việc thì phân nặng nhẹ."

Đổng Thừa Phong rũ mi xuống, lạnh lùng nói không nên lời.

"Lúc ấy ta không hiểu, cứ cảm thấy có một ngọn lửa trong lòng muốn bốc lên, giờ khắc này ta mới hiểu được, năm đó ở phủ Kim Lăng, để cho ta lựa chọn hai trong một đã là hàm dưỡng lớn nhất của hắn rồi."

Nếu như nói giữa cầm sư và cầm kỹ có khoảng cách nhỏ, vậy thì hắn và Thái tử Triệu Dung Dữ cách nhau một trời một đất.

Không phải thứ mà hắn đưa tay, kiễng chân là có thể có được.

Yến Tam Hợp thấy tâm trạng hắn đột nhiên sa sút, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Vừa nãy ngươi đang nói đến Thẩm Đỗ Nhược."

Đổng Thừa Phong hừ một tiếng, sau một lát im lặng, nói: "Hôm sau, sáng sớm mùng một tháng giêng, ta gặp Thẩm Đỗ Nhược."

Bởi vì không ngủ được, hắn dứt khoát dậy sớm, lúc đi tới cửa thứ hai, thì từ xa nhìn thấy Tố Chi bên cạnh Lương thị dẫn một người đi ra ngoài.

Tố Chi là tâm phúc của Lương thị, người nàng đích thân tiễn đi chắc chắn là người quan trọng.

Vì thế, Đổng Thừa Phong nhìn lại phía sau Tố Chi... Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu xanh trúc từ từ đi tới.

Tóc nàng búi lên cao, dùng một cây trâm ngọc để cố định lại, chỉ nhìn ngũ quan thì thấy không xuất chúng lắm, mắt không đủ lớn, mũi không đủ thanh tú, lông mày không đủ dày, nhưng đặt ở trên khuôn mặt kia lại cực kỳ khéo.


Lúc nàng đi qua trước mặt hắn, trùng hợp làm sao lại đụng phải tầm mắt hắn.

Nàng lập tức quay đầu đi.

Hắn lại không có thu ánh nhìn lại ngay, mãi đến khi hai người rẽ qua đường khác không thấy bóng dáng, thì hắn mới như tỉnh mộng.

"Yến Tam Hợp." Đổng Thừa Phong ngước mắt lên, dịu dàng: "Nàng ấy chính là người ta thích."

Không tới quá sớm, cũng không tới quá muộn, chính ngay sáng sớm mùng một kia, lơ đãng đụng phải ánh mắt hắn.

Sau đó, trong mắt hắn chẳng còn nữ nhân nào khác nữa.

Chỉ có nàng!

Yến Tam Hợp phải dùng từ gì để hình dung cảm nhận lúc này đây?

Ngoại trừ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.

Dù thế nào nàng cũng không ngờ, người Đổng Thừa Phong thích lại là Thẩm Đỗ Nhược.

Không đúng!

Trong lòng nàng nhảy dựng lên.

"Nếu người ngươi thích là Thẩm Đỗ Nhược, vì sao lại để nàng ấy ở bên ngoài làm du y? Sao không cưới người về?"

"Thu hồi những câu hỏi của ngươi lại, nghe ta chuyện xưa kể tiếp đi."

"Có hơi không chờ được rồi..." Yến Tam Hợp ăn ngay nói thật.

Sau vụ án vu chú của Thái tử, Thẩm Đỗ Nhược thoát thân rời khỏi kinh thành, đi khắp nơi làm du y.

Nếu như Đổng Thừa Phong có thể làm được sư gia của Hán vương, có thể xưng là tay mắt thông thiên, thì muốn tìm Thẩm Đỗ Nhược, không phải là một việc khó.

Nhưng hắn lại để mặc cho nàng chết ở bên ngoài...

Nàng hít sâu một hơi: "Ngươi và Thẩm Đỗ Nhược rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận