Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 730: Hẹn gặp lại
Trong rừng rậm.
Bệ Chiêu tháo dây cương, dắt hai con ngựa ra bờ sông uống nước, thỉnh thoảng lại nhìn ra xa.
Xa xa, Yến Tam Hợp đứng chắp tay sau lưng.
Nàng đã đứng bất động như thế một canh giờ rồi, bóng đêm dày đặc như hòa cùng với thân thể nàng.
Nàng sinh một bé gái cho Thái tử, là một bé gái.
Dưới gối ta có một đứa bé, ta muốn bảo vệ nó bình an cả đời, nhưng thế sự khó lường, nếu một ngày ta không bảo vệ được, làm phiền ngươi hãy thay ta.
Triệu hồ ly vừa nghe tiếng đàn của ta đã buồn ngủ, đoán chừng, con gái của hắn cũng như thế.
Ta có dũng khí vác đao tung hoành, đánh một trận sống mái, nhưng lại chẳng thích nghe ngươi nói chữ "không", bởi vì đứa nhỏ này thực sự quá quan trọng với ta.
Triệu hồ ly còn có tật xấu rất nhiều người không biết, người này không ăn nấm, hắn chỉ ngửi mùi nấm đã đã muốn nôn.
Ta sẽ không tạ ơn việc này, nếu muốn tạ ơn thì đợi xuống dưới dưới cửu tuyền, ta và ngươi gặp nhau, lúc đó ta sẽ quỳ gối bái lạy ngươi.
Nếu bé gái này còn sống, thì năm nay hẳn là mười tám tuổi.
Vì thế!
Yến Tam Hợp thầm gào đến xé tim xé phổi...
Bé! Gái! Đó! Là! Ta!
Ta! Là! Bé! Gái! Đó!
Vậy thì!
Nguyên nhân một trăm tám mươi người Trịnh gia bị diệt là vì... chứa chấp đứa con mồ côi của tiên Thái tử.
Yến Tam Hợp cảm thấy đau thấu tim gan, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, mấy chuyện trước kia nghĩ mãi không ra, bây giờ đều đã có đáp án.
Đổng Thừa Phong trói nàng lại, không ngờ lại thấy được cố nhân từ gương mặt nàng... Hắn lén xem túi thêu của nàng, thấy miếng ngọc bội kia thì càng nghi ngờ hơn.
Để xác nhận, hắn đàn cho nàng một bài "Cao sơn lưu thủy", nàng ngủ thiếp đi như hắn nghĩ.
Vì không muốn Hán vương phát hiện, hắn lấy thùng gỗ đập vỡ đầu nàng, khiến nàng bị nhốt trong nhà.
Lục Thời hết lần này đến lần khác hỏi nàng bao nhiêu tuổi, người ở đâu, cũng bởi vì hắn thấy được bóng dáng cố nhân trên khuôn mặt nàng.
Thẩm Đỗ Nhược vốn đồng ý nhị lão Thẩm gia làm việc cho Triệu vương, cuối cùng lại không xuống tay, là vì đang mang thai đứa con của hắn!
Trong âm giới, đám quạ đen kia sợ nàng, bởi vì nàng là cốt nhục của tiên Thái tử.
Trên đỉnh Đông Đài, lão hòa thượng không chịu nổi một cái quỳ lạy của nàng, là vì trên người nàng chảy dòng máu hoàng tộc.
Dưới ánh trăng, Yến Tam Hợp từ từ xoay người, lạnh lùng nhìn Đổng Thừa Phong.
"Tại sao bà ấy lại sinh ra ta?"
Đổng Thừa Phong bị nàng hỏi đến ngẩn người.
"Bà ấy có biết bởi vì sự tồn tại của ta mà đã hại chết không biết bao nhiêu ngươi, vì sao họ phải chết, dựa vào cái gì chứ?"
Nàng gào thét trong đêm.
"Trong lòng bà không phải chỉ có việc xem bệnh cứu người thôi sao, tại sao muốn ở bên Triệu Dung Dữ?"
Đổng Thừa Phong nhìn biểu cảm mất khống chế trên mặt đứa nhỏ này, hắn đột nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, Thẩm Đỗ Nhược say rượu túm lấy vạt áo trước của hắn, gào thét: "Vì sao bọn họ đều muốn tính kế ta? Ta dễ ăn hiếp như vậy sao?"
"Yến Tam Hợp, ai chết vì ngươi?" Đổng Thừa Phong nhẹ giọng hỏi.
"Trịnh gia, một trăm tám mươi người, hết thảy đều chết vì ta."
Trong bóng tối, biểu cảm trên mặt Yến Tam Hợp mơ hồ, nhưng bả vai vẫn không ngừng run rẩy, Đổng Thừa Phong thở dài một hơi, khẽ nhắm mắt lại.
Bọn họ, thế mà lại đưa nàng đến Trịnh gia!
Yến Tam Hợp nhìn thần sắc Đổng Thừa Phong, lập tức biết hắn biết chuyện, vì thế quyết đoán tiến lên một bước, ép hỏi: "Làm sao ta sống sót được?"
"..."
Không đợi được đáp án, nàng lại tiến lên một bước, chân mày nhíu chặt hơn.
"Tên thật của ta là gì?"
"..."
"Tại sao lại đưa ta đến Trịnh gia?"
"..."
Đổng Thừa Phong nhìn đôi mắt hùng hổ dọa người này, thản nhiên nói: "Những thứ này, không nên để ta nói cho ngươi."
Hắn lấy một quyển sách đã ố vàng trong ngực ra: "Để chính miệng nàng ấy nói với ngươi."
Nàng ấy?
Thẩm Đỗ Nhược?
Gương mặt Đổng Thừa Phong lộ ra chút vui mừng, nhét quyển sách vào tay nàng: "Vốn tưởng rằng sẽ theo ta cả đời, cuối cùng đã có thể ném đi rồi."
Nhận ra được ý khác trong lời này, khiến Yến Tam Hợp kinh hãi lắp bắp: "Ngươi là muốn..."
"Chuyện xưa kể xong rồi, ngươi đi theo ta còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Sao lại nói xong rồi?" Yến Tam Hợp đưa tay ngăn cản đường đi của hắn.
"Ngươi còn chưa nói với ta sau khi ngươi gặp lại bà đã xảy ra chuyện gì? Còn chưa nói vì sao lại đến chỗ Hán vương? Còn chưa nói Hán vương tạo phản có phải vì ngươi..."
"Những thứ này đều không quan trọng."
Đổng Thừa Phong khoanh tay, dáng vẻ lười biếng: "Điều quan trọng ta đã nói với ngươi rồi."
Yến Tam Hợp có hơi không dám tin vào lỗ tai của mình.
"Nha đầu." Đổng Thừa Phong cúi đầu, nhìn nàng thật sâu.
"Ngươi là người đầu tiên biết ta có suy nghĩ không an phận với nàng, làm phiền ngươi nghe ta nói nhảm suốt dọc đường rồi, mấy lời này giấu lâu quá, cứ muốn tìm người nói ra, nếu không nói, thì phải mang vào trong quan tài mất."
Yến Tam Hợp: "Bà ấy không biết ngươi..."
"Đến chết cũng không biết, ta nói với nàng là do là Triệu hồ ly dặn dò, nàng đã tin." Đổng Thừa Phong ngẩng đầu nhìn bóng đêm: "Phía sau đều là chuyện xưa của bọn họ, ta chỉ nói thứ thuộc về ta mà thôi."
Câu chuyện thật sự thuộc về Đổng Thừa Phong ta.
Ta là nhân vật chính trong câu chuyện này, sự ra đời của ta, quá khứ của ta, trải nghiệm của ta, sự ngông cuồng tự đại của ta, và niềm vui nỗi buồn của ta.
Trên sân khấu, không riêng gì thư sinh và tiểu thư, cũng có một vài nhân vật nhỏ, họ cũng muốn người xem kịch nhìn họ một cái.
Cho dù...
"Tất cả những gì ngươi muốn biết đều ở trong này. Thủ phạm vụ án vu chú cũng ở bên trong. Thẩm Đỗ Nhược thêu thùa may vá... Quên đi, sau này ngươi sẽ biết."
Yến Tam Hợp nóng nảy: "Cái gì mà quên đi, Đổng Thừa Phong..."
"Không biết lớn nhỏ, luận bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng Thừa Phong thúc đấy."
Hắn gõ đầu nàng, lại khẽ xoa một cái.
"Đúng rồi, lúc ngươi giải tâm ma, giúp ta truyền lời với Triệu hồ ly, nói Đổng Thừa Phong ta xui xẻo tám đời mới gặp được hắn."
Yến Tam Hợp hoàn toàn không biết làm sao.
Nàng vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ vì thân phận của mình, vừa phục hồi tinh thần đã đối mặt với chuyện mỗi người một ngả với người này.
Lúc này, Đổng Thừa Phong đã bước nhanh tới trước xe ngựa, xách cây đàn kia, lại bước nhanh về bờ sông, cánh tay dài vung mạnh lên, "Rầm" một tiếng, đàn rơi vào trong nước.
Đổng Thừa Phong không thèm nhìn, vung hai cánh tay đi tới trước mặt Yến Tam Hợp.
"Ngả tay ra."
Yến Tam Hợp ngơ ngơ ngác ngác ngả tay, một cái chìa khóa đồng rơi vào lòng bàn tay nàng.
"Cuối con đường các ngươi đánh ta ngất xỉu có một gian nhà. Dưới gầm giường của viện thứ hai, có năm túi đồ." Đổng Thừa Phong: "Ngươi có rảnh thì đi xem thử."
Yến Tam Hợp thật thà hỏi: "Là cái gì?"
Đổng Thừa Phong cười cười: "Ngươi xem rồi sẽ biết."
Yến Tam Hợp một tay nắm chặt chìa khóa, một tay nắm lấy ống tay áo Đổng Thừa Phong: "Sau này, ngươi muốn đi đâu?"
"Về thảo nguyên, dùng chén lớn uống rượu, thoải mái gặm thịt. Vận may tốt, gặp được một nữ nhân lọt được vào mắt, cưới về nhà, làm ấm ổ chăn, sinh thêm một hai thằng nhãi con."
Đổng Thừa Phong cười ha ha, lại đưa tay gõ nhẹ lên đầu Yến Tam Hợp.
"Nếu như ngươi giống nàng thì tốt biết bao, có lẽ ta còn có thể đì cùng ngươi thêm một đoạn đường, chỉ tiếc..."
Hắn buộc túi đồ lên lưng, Yến Tam Hợp sốt ruột đến độ chảy nước mắt.
Giờ phút này, nàng cuối cùng cũng hiểu được, vì sao hắn muốn kể hết chuyện từ đầu đến cuối rõ ràng như thế, hơn nữa còn bắt nàng nghe từng chữ, nhớ kỹ từng chữ.
Bởi vì không còn ai có thể kể chuyện xưa của nàng, cả chuyện xưa của hắn nữa.
"Không hối hận sao? Tốn thời gian nửa cuộc đời."
Yến Tam Hợp không quan tâm túm lấy vạt áo trước của hắn.
"Hối hận cái rắm!"
Đổng Thừa Phong nhìn đôi tay trước ngực, thật đúng là thấy quỷ, bàn tay này lại thật giống nàng, ngon tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
"Nha đầu à, có những nữ tử quá ưu tú, ưu tú đến mức dù là thiên tử cũng không xứng." Hắn cười nói: "Tri âm ít, đánh đàn có ai nghe, đời trước Đổng Thừa Phong ta tích bao nhiêu phúc, con bà nó, còn bà nó, con bà nó, mà đời này mới có thể gặp được nàng!"
Hắn khẽ kéo tay nàng ra, xoay người rời đi.
Cùng với gió đêm thổi đến, là lời cuối cùng hắn để lại cho Yến Tam Hợp...
"Nha đầu, sống cho cẩn thận, không hẹn gặp lại!"
Yến Tam Hợp nhìn bóng lưng hắn, nước mắt nóng cuồn cuộn rơi xuống!